Lớp học đề cao thực lực năm 2 vol 4
Phần 3:
Sau 10 giờ sáng ngày thi thứ 14, tôi,
Horikita Suzune, đang đi về phía bắc hướng tới I2, dọc theo đường biên phía
đông của I4 và I3. Đó là đích đến cuối cùng của tôi trong bài kiểm tra đặc biệt
này.
Vào ngày hôm nay, mọi thứ sẽ được định đoạt.
May mắn thay, cho đến trước đêm ngày thứ 12 khi bảng xếp hạng còn được công
khai, không có tên nhóm lớp D năm hai nào trong top 10 cuối cùng. Năm nhóm thấp
nhất đang nằm trong phạm vi bị đuổi học, họ đều là học sinh năm ba.
Tuy nhiên, không thể chắc chắn một cách tuyệt
đối. Vào ngày cuối này, nếu năm nhóm đó kết hợp với một nhóm khác, tổng điểm chắc
chắn sẽ tăng lên, và có khả năng rằng họ sẽ thay đổi được thứ hạng. Trong trường
hợp xấu nhất, nếu 10 nhóm đó được ghép nối với nhóm ở top cao, thì họ có thể
thoát ra ngoài vùng nguy hiểm và đẩy 10 nhóm xếp trên tụt lại một cách đầy bất
ngờ.
Máy tính bảng hiển thị khu vực chỉ định của
tôi là I7, là hoàn toàn ngược với I2 nơi mà tôi đang hướng tới.
Đáng lẽ vào thời điểm này của kỳ thi, tôi
nên sớm hoàn thành các chuyển động cơ bản và quay về tham gia nhiệm vụ. Lý do
cho hành động này là bởi một mảnh giấy đang nằm gọn trong lòng bàn tay phải của
tôi. Tôi đã thấy nó được gấp nhỏ lại và ném trước cửa lều khi tôi thức dậy vào
sáng nay. Trên mảnh giấy tôi lấy ra có viết bốn từ rời rạc theo thứ tự là:
"Trưa", "K.A.", "Bị trục xuất" và "I2".
Khi tôi lần đầu tiên đọc được những thứ
này, tôi đã nghĩ đến hai điều.
Đầu tiên là người viết nó có nét chữ đẹp đến
mức tôi muốn lấy chúng để làm mẫu cho nét chữ của mình. Và điều còn lại là giấy
và bút không hề có trong danh sách các nhu yếu phẩm được cung cấp miễn phí.
"Người này đã chi bao nhiêu điểm cho
cuốn sổ và cái bút này ... "
Tôi lờ mờ nhớ ra rằng sổ tay và bút từng được
đề cập trong danh sách những đồ dùng được giao bán cho kỳ thi, nhưng tôi không
nhớ giá chi tiết của những món đó bởi vì tôi đã coi chúng là vô dụng. Mặc dù nó
có thể cần để ghi chú nếu máy tính bảng hết pin hoặc bất ngờ bị hỏng. Dù sao
thì, có một kẻ kỳ cục nào đó đã mua một cuốn sổ và một cây bút, và người này đã
gửi cho tôi một vài thứ ở dạng mật mã.
"Không, nếu gọi là mật mã thì quá đơn
giản."
“I2“ đề cập đến một khu vực của hòn đảo và
“buổi trưa” là khoảng thời gian. Điều này nghĩa là vào hôm nay, ngày thứ 14, sẽ
có điều gì đó xảy ra ở khu vực I2 vì thời điểm những ghi chú đó được gửi tới
tôi đã là ngày cuối cùng của kỳ thi rồi. Nếu tôi cho rằng đó chỉ là một trò
đùa, thì tôi chỉ việc quên nó đi. Nhưng hai từ còn lại trên mảnh giấy đã khiến
tôi không thể bỏ qua.
"Trục xuất" và "K.A".
Trước hết, hãy chú ý tới đích đến của mảnh
giấy. Nếu bất kỳ học sinh nào khác đọc được ghi chú này, họ có lẽ sẽ không hiểu
nó có nghĩa là gì. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy từ khóa “K.A”, tôi đã lập
tức hiệu ra ý nghĩa. Đó là tên viết tắt của Kiyotaka Ayanokouji.
Nếu sắp xếp những từ đó là một cách hợp lý,
thì nó đang ám chỉ một điều: vào buổi trưa hôm nay, ở I2, Ayanokouji sẽ bị đuổi
học. ......
Đây rõ ràng là một trò đùa, tôi đã nghĩ như
vậy.
Do đó, khi khu vực chỉ định đầu tiên được
công bố vào lúc 7 giờ sáng, tôi đã định phớt lờ nó. Nhưng tôi có hơi lo ngại
khi phản hồi GPS của Ayanokouji đang ở E3. Nếu sau đó cậu ta tiến gần hơn đến
I2, nó có thể không chỉ là một trò đùa được nữa.
Vì vậy, tôi quyết định dành một chút thời
gian để kiểm tra bằng tìm kiếm GPS và nếu đây là mánh khóe của ai đó để khiến
tôi bị mất điểm vô nghĩa, thì họ đã thành công rồi đấy.
Kết quả là Ayanokouji đang đi bộ hướng từ
F3 đến G3. Với tốc độ này, rất có khả năng cậu ta sẽ hướng tới I2...
Một linh cảm chẳng lành thôi thúc trong người,
tôi quyết định đi về phía bắc để xác nhận sự việc. Rốt cuộc, cậu ta là mục tiêu
cho một phần thưởng lớn. Vậy nên không thể loại trừ khả năng đây là manh mối mà
người này đã tìm hiểu được và cố nói lại cho tôi.
Mặc dù vẫn còn một thời gian nữa mới đến
trưa, tôi tự hỏi Ayanokouji-kun đã đi được bao xa. Tất nhiên, có thể hướng di
chuyển của cậu ta chỉ là một sự trùng hợp với mẩu giấy và cũng có thể chúng tôi
đang hướng tới hai đích đến khác nhau.
Tôi cảm thấy cần phải sử dụng tìm kiếm GPS,
nhưng tôi đã không làm vậy. Điểm số của tôi sẽ ổn để lọt vào top 50%, nhưng từ
bây giờ, việc bỏ qua điểm thưởng đến các khu vực và nhiệm vụ, cộng với việc sử
dụng chức năng tìm kiếm, kết quả đó sẽ không còn được đảm bảo. Đó sẽ là một sự
lãng phí, tốt hơn hết là nên trực tiếp đến đó.
"Ah! Cuối cùng tôi cũng đã tìm được cậu!
Đứng lại đó, Horikita! "
Khi tầm nhìn dần được mở ra và tôi đã thấy
được con sông, một tiếng gọi như vậy phát ra từ phía sau.
"...... Tại sao cậu lại ở đây?"
Ibuki xuất hiện trong khi cô ấy còn đang thở
dốc, và đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách tức giận. Không phải tình cờ khi
chúng tôi đụng mặt nhau ở đây, nhưng có vẻ như cô ấy đã gặp khó khăn để tìm thấy
và đuổi theo tôi bằng GPS.
"Điểm của cậu, cho tôi xem điểm của cậu."
"Chờ đã, cậu đang nói gì vậy?"
Ibuki đột ngột xuất hiện từ hư không và yêu
cầu tôi, kẻ thù của cô ấy, phải công khai điểm số của mình cho cô ấy là hành động
không thể hiểu được.
"Tôi đã nói với cậu. Tôi sẽ không để
thua cậu trong kỳ thi đặc biệt này."
Cô ấy chỉ thẳng vào mắt tôi bằng ngón trỏ.
“Bây giờ không cần phải kiểm tra nữa. Cậu
không thể chờ cho tới khi kỳ thi kết thúc à? "
“Không có gì đảm bảo rằng khi kỳ thi kết
thúc, điểm của tất cả các nhóm sẽ được công bố."
“Đó là sự thật, tôi cũng đoán vậy. Quan trọng
là điểm các nhóm top đầu và top cuối."
Không có gì đảm bảo rằng bảng xếp hạng toàn
bộ các nhóm sẽ được công khai cho tất cả học sinh. Nhưng cũng luôn có khả năng
nó sẽ được công khai như một điều đương nhiên.
"Vậy hãy để tôi xem thử ở đây và ngay
bây giờ."
Cô ấy muốn biết ai là người ghi được nhiều
điểm hơn trong suốt trận đấu 14 ngày qua.
"Thật quá ngu ngốc để tin vào điều đó,
nhưng ...... nếu cậu đã đến đến đây, cậu phải trả lời nghiêm túc. Cậu đã sử dụng
tìm kiếm GPS bao nhiêu lần? "
"...... 3 lần. Vì cậu đang ở rất gần,
tôi đã nghĩ là bây giờ hoặc không bao giờ."
Khoảng cách càng lớn thì càng khó tìm được
người cần tìm. Ibuki đã tới được chỗ này bằng cách sử dụng tìm kiếm GPS ba lần.
"Thật là lãng phí."
"Tôi không cần cậu thông cảm, hãy nói
cho tôi biết điểm số của cậu, của tôi là 131 điểm! "
Cô ấy nói ra con số cuối cùng một cách đầy
mạnh mẽ.
"Tôi đánh giá cao cậu vì đã dám nói với
tôi trước, mặc dù tôi chưa hề yêu cầu. Nhưng tôi có hai điều muốn nói. Đầu
tiên, không có gì đảm bảo rằng cậu đang cho tôi biết điểm số thực của mình.
"
"Gì đấy? Cậu không tin à...? "
Tôi ngăn Ibuki lấy máy tính bảng của cô ấy
ra khỏi ba lô.
"Thứ hai, ngay cả khi cậu tiết lộ số
điểm thật của mình, tôi vẫn sẽ không làm điều tương tự với cậu. "
"Hả? Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu với
hắn ta chả khác nhau gì cả.”
"Ngay cả khi chúng ta cùng là năm hai,
chúng ta vẫn là kẻ thù của nhau. Tôi không muốn mạo hiểm tiết lộ thông tin.
"
Tại thời điểm này, tôi không nghĩ rằng mình
đang ở trong top 10. Tuy nhiên, điểm số vẫn có thể thay đổi cho đến khi kết
thúc. Ngay cả khi giờ đã là ngày cuối cùng, khả năng bị đánh lừa bởi thông tin
của Ibuki không phải là con số không.
"Tôi hiểu rồi. Vậy là cậu đã hoảng sợ
khi nghe thấy số điểm của tôi và nhận ra mình đang thua phải không? "
"Tôi sẽ không trả lời cho dù tôi có
đang thắng hay thua. "
Mặc dù tôi đã liên tục lặp lại rằng tôi sẽ
không cung cấp cho cô ấy bất kỳ thông tin nào, Ibuki vẫn tiếp tục nói một cách
chế giễu.
"Tại sao cậu cứ không chịu thừa nhận
điều đó? Đó là bởi vì số điểm của cậu đang có không thể đánh bại tôi. "
“Vậy thì cậu cứ về tham gia nốt kỳ thi
đi."
Tôi cố gắng đồng ý với Ibuki, nếu cô ấy hài
lòng với điều đó.
"... Cậu có vẻ đang rất khó chịu nhỉ.
Nào, cho tôi xem điểm của cậu đi nào!"
"Tôi đã nhận thua, cậu vẫn không bằng
lòng à?"
“Tôi muốn biết điểm số thật sự của cậu. Tôi
muốn biết khoảng chênh lệch, để xem cậu đã thua tôi đau đớn đến mức nào."
"Thật là ngu ngốc. ......Tôi xin lỗi,
nhưng giờ tôi đang vội."
"Cậu muốn chạy trốn à?"
“Tôi cần nhanh chóng đến khu vực chỉ định của
mình, không có thời gian để tiếp tục ‘nghỉ ngơi’ với cậu ở chỗ này".
Tôi xoay người và lao về phía I2. Ibuki đuổi
theo tôi ngay đằng sau, có lẽ vì cô ấy nghĩ rằng tôi đang cố bỏ trốn.
''Cậu có một khu vực chỉ định ở phía bắc à?
Hay cậu chỉ đang cố đuổi theo tôi? "
“Điều tôi muốn biết bây giờ là điểm số của
cậu. Một khi xác nhận được nó, tôi sẽ quay lại khu vực chỉ định của mình."
Ibuki bám dai như đỉa và chỉ quan tâm đến
điều đó. Thực lòng tôi không muốn tiếp tục bị vướng lại với cô ấy nữa. Tôi
không muốn lãng phí thêm thời gian khi thời điểm ghi trên tờ giấy đã sắp tới rồi.
"......Tôi thua rồi."
“Ồ, cậu vừa thừa nhận phải không? Cuối cùng
cậu cũng đã thừa nhận thất bại phải không?"
"Không, không hề. Ý tôi là tôi đã bị
đánh bại bởi sự cứng đầu của cậu. Tôi đã kiếm được 145 điểm. Cậu đã theo rất
sát rồi, nhưng tôi vẫn đã thắng trận đấu. "
Tiết lộ thông tin mà tôi nên giấu. Đó là lý
do tại sao tôi tuyên bố mình đã bị đánh bại.
"Cậu nhiều điểm hơn tôi? Nếu cậu định
nói rằng cậu đang chiến thắng thì hãy để tôi xem bằng chứng nào."
Tôi chắc chắn Ibuki sẽ yêu cầu điều đó
nhưng bây giờ không còn cách nào khác để chấm dứt mớ rắc rối này. Tôi muốn đến
I2 càng sớm càng tốt để xác nhận sự an nguy của cậu ta.
"Tôi hiểu rồi."
Đây có thể không phải là giải pháp chính
xác. Nếu chỉ Ibuki biết số điểm mà tôi đã đạt được cho tới ngày cuối cùng của kỳ
thi này, thì sẽ không có tác động gì nhiều. Tôi đặt ba lô xuống và tìm chiếc
máy tính bảng tôi đã cất bên trong trong khi Ibuki giữ một khuôn mặt nghiêm nghị
và chờ đợi câu trả lời.
Đó là khi tôi đã lấy máy tính bảng ra và
chuẩn bị bấm nút nguồn. Gần như cùng lúc, tôi và Ibuki nhận thấy có một sự hiện
diện mạnh mẽ từ phía trước mà thậm chí còn không cố gắng che giấu, và chúng tôi
nhìn lên.
"Em đã tìm thấy chị rồi.~"
Một giọng nói hồn nhiên như một đứa trẻ khi
tìm thấy một món đồ chơi.
"Xin chào ~ Horikita-senpai!"
Nhìn thấy cô học sinh đột ngột xuất hiện
ngay trước khi đạt được mục đích, Ibuki bày tỏ sự khó chịu mà không hề có ý định
giấu nó đi.
"......Ai?"
"Đó là Amasawa Ichika từ lớp A năm nhất."
Việc em ấy gặp chúng tôi ở đây có thể chỉ
là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng dáng vẻ của em ấy có chút kỳ lạ. Tôi nâng
cao cảnh giác và quay lại nhìn Amasawa với chiếc máy tính bảng trong tay. Phần
thưởng cho năm nhất và những gì được viết trong tờ giấy sáng nay ... là em ấy
phải không?
"Chị không cần phải lo lắng cho em
đâu, em tiếp tục nhé ~ ?"
"Tôi không cho là vậy đâu. Chúng tôi
đang có một cuộc trò chuyện riêng. "
Ibuki biết rằng tôi không hề muốn nói với
cô ấy biết số điểm của mình. Và tôi cũng không hề muốn hiển thị điểm số ở đây
khi có thêm bên thứ ba dù tôi có đang thắng hay thua cuộc thi với Ibuki.
Tôi đã nhẹ nhàng yêu cầu em ấy rời đi,
nhưng em ấy vẫn chưa hề động đậy. Ibuki liền cáu kỉnh đứng lên, nhìn thẳng vào
Amasawa, chắc hẳn Ibuki đã đã đánh mất sự tỉnh táo của mình.
"Cô thật là phiền phức quá đấy."
"Sudou-senpai thế nào rồi? ~
Horikita-senpai."
Không thể là em ấy không nghe thấy câu hỏi
của Ibuki, nhưng Amasawa phớt lờ nó. Em ấy cuộn vai bỏ chiếc ba lô xuống đất,
như thể em ấy không hề có ý định rời đi ngay.
"......Ổn thôi.~ Em rất biết ơn chị vì
lần đó đã tới để giúp anh ấy. "
Amasawa mỉm cười, và không hề tỏ ra một
chút hối lỗi nào. Em ấy không nghĩ rằng những hành động đối với Ayanokouji lần
đó là không đáng để nói dù chỉ một lời xin lỗi? Hay thậm chí còn không cho rằng
đó là hành vi sai trái.
“Tôi đã bảo cô hãy mau tránh đường cho tôi.
Tôi có một số vấn đề cần phải xử lý, vậy nên hãy biến đi."
"Vấn đề cần xử lý cơ à? ~ Không phải
Ibuki-senpai cũng đang cản trở công việc của chị ấy sao? "
Cứ như thể Amasawa đã nghe được toàn bộ cuộc
trò chuyện của chúng tôi từ khi bắt đầu. Mà có lẽ đúng là như vậy thật.
"Chả làm sao cả, chỉ là tôi bị lạc đường
thôi."
Ibuki lớn tiếng gằn giọng, câu chuyện đang
từ "vấn đề cần xử lý" thành "bị lạc đường". Nếu tình hình
đi xa hơn nữa, cô ấy có thể sẽ sẵn sàng áp dụng một vài biện pháp cực đoan.
Nhưng ngay cả khi bị đe dọa như vậy, Amasawa vẫn chỉ mỉm cười vui vẻ.
"Tôi tự hỏi mục đích của em là gì,
Amasawa-san?"
Lúc này nên tạm gác chuyện với Ibuki sang một
bên, tôi hướng sự chú ý của mình đến Amasawa. Tôi không muốn lãng phí thời gian
hơn nữa, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
"Con quỷ cái".
"Em có một câu hỏi ~ bây giờ
Horikita-senpai sẽ đi đâu?"
"Ngay bây giờ tôi đang trao đổi vài thứ
với Ibuki-san, nhưng khi nào xong việc, tôi sẽ đến khu vực F3."
Tất nhiên đó là một lời nói dối. Tôi đã định
bỏ qua khu vực chỉ định của mình. Nhưng chẳng ích lợi gì khi nói những điều như
thế với Amasawa. Em ấy đã thông đồng với các học sinh năm nhất khác để cố gắng
nhận phần thưởng từ việc đuổi Ayanokouji ra khỏi trường. Sẽ an toàn hơn khi
không nói về những thứ không cần thiết liên quan tới Ayanokouji. Đó là quyết định
của tôi, nhưng tôi sớm nhận ra đó là một sai lầm.
"Chị là một kẻ nói dối, phải không
Horikita-senpai? ~ Khu vực chỉ định của Horikita-senpai không hề ở gần đây.
~"
"Ý em là gì? Có phải em đang cố đọc vị
tôi bằng một thủ thuật kỳ lạ nào đó? "
“Không có ích gì khi đánh lừa em cả ~ Khu vực
chỉ định mà Horikita-senpai nên đi đến là I7 mà nhỉ? "
Khu vực chỉ định mà Amasawa đã nói, chính
xác là nơi tôi được thông báo cần đến tiếp theo. Không thể đoán đúng chỉ bằng sự
trùng hợp ngẫu nhiên được. Từ nét mặt của Amasawa, tôi chỉ có thể nghĩ rằng em ấy
đã có ý định bắt gặp tôi ở đây ngay từ đầu.
"Năm hai chúng tôi có cách riêng của
mình để thi đấu. Tôi không thể cứ thế mà nói sự thật với em về mọi thứ."
Rồi tôi nhanh chóng nói tiếp.
"Chẳng phải là điều tự nhiên khi tôi
không thể tin tưởng vào kẻ đã cố gắng trục xuất Ayanokouji-kun sao? "
Lúc này, tôi đang cố gắng đổi hướng cuộc
trò chuyện. Rằng năm nhất là kẻ thù, nên chẳng có lý do gì để phải tiết lộ bất
cứ thông tin nào.
“Hừm. ~ Có lẽ đúng là như vậy. "
Nhưng có vẻ như em ấy không hề lắng nghe những
gì tôi đang nói. Thái độ của Amasawa khiến tôi cảm thấy việc em ấy xuất hiện ở
đây chả vì một mục đích cụ thể nào cả.
"Horikita-senpai muốn đi đâu vậy? ~ Sẽ
không phải...... I2 đâu nhỉ?"
Rõ ràng, cảm nhận đó của tôi đã trật lất rồi.
“Em đã biết rất nhiều nhỉ, ngay cả quyết định
tới I2 của tôi vào sáng nay. Em biết rõ chuyện gì đang diễn ra phải không?
"
Ngay cả khi Amasawa đã sử dụng tìm kiếm GPS
để xác định vị trí của tôi, không dễ để đoán trước đích đến của tôi như vậy. Nếu
vậy, tôi phải cho rằng Amasawa có liên quan đến mảnh giấy trước cửa lều tôi hồi
sáng nay. Tôi không chắc liệu mình có nên đặt câu hỏi về cái đó hay không,
nhưng rồi Ibuki bước tới.
"Này, hai người còn định nói chuyện
trong bao lâu nữa?"
Tôi cũng đang cảm thấy thất vọng như cô ấy.
Có thể sẽ tốn nhiều thời gian hơn cả khi tôi phải đối phó với việc Ibuki bám
theo, tôi sẽ phải giải quyết vấn đề mang tên Amasawa này ngay bây giờ.
"Ibuki-san."
Tôi quyết định khởi động máy tính bảng sau
khi chấp nhận rằng thông tin có thể bị rò rỉ và hiển thị trang điểm số cho
Ibuki. Ngoài ra, còn có ba vị trí trống có thể sử dụng để mở rộng quy mô nhóm
được nhìn thấy trên màn hình, nhưng tôi đã không dùng đến chúng cho đến ngày cuối
cùng của kỳ thi này, vì vậy bây giờ chúng gần như vô dụng. Đối với cô ấy, việc
quy mô nhóm của tôi có là bao nhiêu cũng không quan trọng.
Ngay khi nhìn thấy số điểm in trên màn
hình, Ibuki tặc lưỡi. Sau đó, cô ấy gãi đầu và nói thành tiếng một cách bực bội.
"T..chhh? Thật à? Hả? Tệ thật."
Đó là một kết quả có phần tàn nhẫn đối với
những nỗ lực của cô ấy suốt hai tuần khó khăn vừa qua. Tuy nhiên, tôi nghĩ
Ibuki cũng đã cố gắng rất nhiều. Thực tế là cô ấy đã có thể tích lũy một số điểm
gần đủ để cạnh tranh với tôi, mặc dù học lực của cô ấy không cao, nhưng như vậy
là đủ để tôi có thể công nhận cô ấy rồi.
“Nếu cậu đã vừa lòng, thì hãy quay lại khu
vực chỉ định của cậu. Bây giờ cậu vẫn còn cơ hội để xoay chuyển tình thế với
khoản điểm thưởng gấp đôi trong ngày cuối cùng này. "
“Đó là sự thật, nhưng ...... cậu đang định
làm gì, khi tự dưng lại từ bỏ khu vực chỉ định của mình? "
Tôi tự hỏi liệu cô ấy có quan tâm đến những
gì Amasawa vừa nói không.
“Ibuki, đây là một cơ hội tuyệt vời. Ngay
bây giờ tôi đang ở trong một tình thế mà tôi không thể ghi thêm điểm. "
Ngay từ đầu, tôi đã không cần phải giải
thích cho cô ấy biết về điều đó. Tôi ra hiệu cho cô ấy bằng ánh mắt của mình.
“Đúng là cuộc thi giữa chúng ta sẽ còn kéo
dài cho đến hết kỳ thi đặc biệt trên đảo này. Nếu cậu nói rằng cậu sẽ ngưng việc
kiếm điểm lại, tôi sẽ lật ngược tình thế mà không cần do dự gì cả. "
Trong khi còn đang kinh ngạc, Ibuki bắt đầu
bước lùi lại về phía sau mà vẫn giữ trong mình sự nghi ngờ trước quyết định của
tôi. Như vậy, tôi đã giải thoát được bản thân khỏi Ibuki vào lúc này. Đặt chiếc
máy tính bảng vào ba lô, bây giờ tôi sẽ tập trung vào đối phó với Amasawa.
''Bây giờ tôi đang hướng tới I2, còn em thì
sao? "
"Tại sao chị lại rời khỏi khu vực chỉ
định của mình và đến I2 mặc dù chả có gì ở đó đó cả. ~ Đó không phải là một việc
nên làm trong kỳ thi đặc biệt này đâu nhỉ? "
"Em không nghĩ là mình biết rõ lý do
hơn ai hết sao?"
"Ý chị là gì?"
"Đừng có giả ngu nữa. Em đã ném tờ giấy
này vào trước lều của tôi trong khi tôi đang ngủ. Mục đích của em là gì?"
Tôi cho em ấy xem một mảnh giấy nhỏ được gấp
gọn giữa ngón cái và ngón trỏ trên bàn tay trái của tôi.
"...... giấy? Nếu chị không phiền thì
có thể cho em xem qua một chút được không? "
Điều này nghe có vẻ ngớ ngẩn. Nhưng dù sao
tôi cũng không cần đến tờ giấy này nữa. Tôi trả lại tờ giấy cho Amasawa, vì tôi
nghĩ em ấy là chủ nhân của nó. Khi nhận được tờ giấy, Amasawa mở nó ra và kiểm
tra nội dung.
"Lộn xộn như gà bới: ......" Trưa
"," K.A. "," Bị đuổi học ","I2".”
(Câu nói thể hiện tương phản, Horikita đã khen chữ đẹp, còn Amasawa thì
chê lộn xộn)
Amasawa đọc to từng từ và sau đó nhắm mắt lại.
"Ghét thật đấy...vậy ra là thích chơi
như thế sao, kể cả khi đã đến thời điểm này ..."
""Chơi"? Em đang có âm mưu
gì với tôi và Ayanokouji-kun? "
"Đừng nói dối. Thực tế là em đã xuất
hiện trước mắt tôi cho thấy rõ ràng rằng em là chủ nhân của mảnh giấy đó.
"
Amasawa, người cười khúc khích như đang thất
vọng, bắt đầu xé tờ giấy ra. Em ấy xé nó thành từng mảnh, liên tục bảy tám lần
cho tới khi nát vụn, và ném nó đi.
"Khi chị nhìn thấy bốn từ đó, chị đã
nhận ra có điều gì đó đáng lo ngại à?"
“Ayanokouji-kun có thể bị đuổi học. Không
phải là không có căn cứ khi hiểu như vậy. "
"Hừm."
Amasawa tiếp tục nói như thể em ấy nhận thức
rõ về hoàn cảnh hiện tại hơn tôi. Dù sao, thật lãng phí thời gian để tiếp tục với
cái trò chơi chữ này. Tôi đeo ba lô lên và bắt đầu đi về phía em ấy.
“Thật là một kẻ vô tích sự. Rõ ràng là chị
chả biết gì về Ayanokouji-senpai. Chị chỉ đơn giản đóng vai một đối tác vì chị
là bạn cùng lớp với anh ấy”.
Khi tôi đến chỗ em ấy, Amasawa đã thốt lên
như vậy.
"Về tình hình của Ayanokouji-senpai.
Chị không biết gì cả đúng không, Horikita-senpai? "
Tôi dừng chân lại bởi những lời Amasawa vừa
nói khiến tôi phải để tâm.
"Vậy em đang nói là mình hiểu cậu ta
hơn tôi?"
"Đúng vậy. Em biết Ayanokouji-senpai rất
rõ ~ Anh ấy quá đẹp trai, quá thông minh ... và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bất
kỳ người nào khác."
Tôi không nghĩ rằng một học sinh năm nhất vừa
mới vào trường lại biết rất rõ về Ayanokouji như vậy. Chẳng lẽ hai người họ đã
biết nhau từ trước khi vào Cao Trung? Giống như tôi và Kushida đã học cùng một
trường Sơ trung. Amasawa lại tiếp tục với thái độ thờ ơ.
"Vậy chị biết gì nào,
Horikita-senpai?"
Ở ngôi trường này, cậu ta ... Ayanokouji là
người bạn ... đầu tiên của tôi.
Đúng vậy, có thể coi là một người bạn.
(Đáng tiếc bạn bè là mối quan hệ 2 chiều, ảo tưởng vừa thôi anh bạn Ho
di ki ta ^^)
Tôi đã nói chuyện khá nhiều với cậu ta vì
chỗ ngồi của chúng tôi ở cạnh nhau...
Lúc đầu, tôi nghĩ cậu ta chỉ là một học
sinh trung bình, nhưng cậu ta thực sự thông minh hơn tôi nghĩ rất nhiều. Anh
trai tôi đã nhận ra thực lực của cậu ta ngay từ lần đầu chạm mặt, và có vẻ cậu
ta cũng sở hữu khả năng chiến đấu rất đáng nể. Nhưng bình thường thì cậu ta
luôn cố giấu những mặt đó của mình đi, và muốn sống một cuộc sống yên tĩnh bên
trong khuôn viên trường. Rất ít người biết về khả năng thực sự của cậu ta,
nhưng ngoài điều đó, không có gì đặc biệt trong ấn tượng mà những người khác
nghĩ về cậu ta.
"Đúng, đó là sự thật. Tôi có lẽ không
biết gì về cậu ta. Tôi không thể phủ nhận điều đó. "
Nghĩ đến Ayanokouji một lần nữa, thật tự
nhiên khi tôi có thể đi đến kết luận này. Có lẽ Amasawa cũng nhận thức rõ điều
đó. Nghe những lời có thể hiểu như là một tuyên bố bại trận, Amasawa mỉm cười hạnh
phúc.
Đó không phải là vấn đề. Tôi nghĩ rằng việc
tôi biết bao nhiêu về cậu ta vào lúc này không quan trọng.
"Từ giờ đến khi tốt nghiệp, tôi muốn
tiếp tục hiểu cậu ta rõ hơn, với tư cách là bạn cùng lớp ... một người bạn thực
sự, nhiều hơn bây giờ. "
Đó là ước muốn của tôi lúc này, không một
chút dối trá. Cậu ấy đã giúp tôi nhiều hơn một lần. Cậu ấy là người không thể
thiếu của lớp, là người đồng đội quan trọng mà chúng tôi sẽ không thể làm gì
khi không có cậu ấy. Nếu ngay bây giờ, cậu ấy đang ở trong một tình huống nguy
hiểm, tôi không thể không chạy đến trợ giúp cậu ấy ngay.
Đó là lý do tại sao tôi sẵn sàng từ bỏ khu
vực chỉ định của mình. Và bây giờ, một lần nữa tôi nhận ra mình phải làm gì.
Không có gì sai với quyết định này. Sẽ tốt hơn nếu tôi không quan tâm đến bất cứ
điều gì khác nữa.
“Chị nghĩ rằng mình có thể giúp anh ấy sao?
Horikita-senpai ”.
"Có lẽ bây giờ tôi không đủ mạnh mẽ,
nhưng tôi nhất định sẽ giúp khi cậu ấy gặp khó khăn".
Rốt cuộc, cuộc sống học đường của tôi đang
trở nên tồi tệ hơn. Cuộc trò chuyện này, lúc đầu tôi đã cho là chỉ lãng phí thời
gian, nhưng nó đã mang lại một ý nghĩa lớn cho tôi.Tôi phải cảm ơn em ấy vì đã
giúp tôi nhận ra điều này.
Ngay sau đó tôi định bỏ đi thì Amasawa đưa
tay ra và chặn tôi lại. Nụ cười trên khuôn mặt em ấy đã hoàn toàn biến mất và
ánh mắt em ấy hướng thẳng vào tôi với sát khí mãnh liệt.
“Có một điều tôi nhận ra từ cuộc trò chuyện
giữa hai chúng ta. Một sự việc nào đó có thể sẽ vượt quá giới hạn ở I2. Nếu
không, em sẽ không cố gắng nhiều như vậy chỉ để cầm chân tôi ở đây. "
Tôi không thể lãng phí thêm thời gian ở đây
nữa.
"Chị định đi đâu?"
"Em vẫn không hiểu sao? Tôi đến I2 để
giúp Ayanokouji-kun."
Đây là bước đầu tiên để tôi trở thành một sự
tồn tại có thể giúp cậu ấy khi cậu ấy gặp khó khăn, như tôi vừa mới nói trước
đây.
"Đừng đùa, làm sao Ayanokouji-senpai lại
cần chị cứu giúp cơ chứ?"
”Đó là sự thật, ít nhất là bây giờ."
"Vậy là chị đang nói rằng sau này sẽ
khác?"
Tôi gật đầu và nhìn Amasawa.
"Còn một điều nữa, tôi biết em thực sự
không hề muốn tôi đến I2, có nghĩa là em không phải người viết tờ giấy đó.
"
Tôi đã cố gắng vượt qua tay phải của em ấy,
né tránh em ấy, nhưng một lần nữa, Amasawa lại cản đường.
"Em không thể để chị đến đó,
Horikita-senpai".
“Em càng cố ngăn cản, tôi càng phải tới I2.
Từ giọng điệu đó, rõ ràng là cậu ấy đang bị vướng vào rắc rối. "
Điều này không liên quan gì đến việc tôi biết
bao nhiêu về tình hình hiện tại. Có gì đó bất thường đang xảy ra với
Ayanokouji-kun ngay bây giờ, tôi có thể chắc chắn về điều đó.
"Chị đang nghĩ chị sẽ vượt qua được em
à?"
"Đúng vậy, tôi nghĩ tôi có thể vượt
qua em."
Lúc này không còn lựa chọn nào khác ngoài
việc buộc phải vượt qua chướng ngại vật đang chắn trước mặt.
"Được rồi. Em công nhận thứ quyết tâm
đó của chị. Em sẽ đợi cho đến khi chị đặt ba lô của mình xuống."
Nói cách khác, Amasawa sẽ ngăn cản tôi bằng
vũ lực. Tôi không nghĩ đây chỉ là một lời đe dọa suông. Tôi chấp nhận thực tế
này, và từ từ đặt ba lô xuống cạnh chân mình.
“Để tôi nói cho em nghe một điều trước đã.
Tôi có kinh nghiệm về võ thuật ".
"Em biết."
"... À, xem ra em cũng đã tìm hiểu
thông tin rất tốt nhỉ."
Không chỉ về Ayanokouji, mà còn cả về tôi nữa.
"Hãy để em nói với chị ngay bây giờ,
em cũng rất mạnh mẽ nên tốt hơn hết là chị nên ghi nhớ điều đó đi".
Từ giây phút em ấy hướng sát khí vào tôi,
tôi đã nghiêm túc nhận thức được rằng em ấy không phải là một học sinh bình thường.
Đó không phải là một lời nói dối.
Sự mệt mỏi từ kỳ thi trên đảo hoang luôn dần
tích tụ. Ngay cả Amasawa đang đứng trước mặt tôi cũng phải chịu đựng điều đó.
Dường như cơ thể của em ấy không có dấu hiệu bị thương gì, vì vậy nếu so sánh về
trạng thái thể chất, có thể nói rằng chúng tôi đang ngang sức.
Trong trường hợp đó, em ấy sẽ không dễ dàng
bị đánh bại. Tôi từ từ vào tư thế giao chiến, trong khi cẩn trọng quan sát chuyển
động của Amasawa. Em ấy không áp dụng một trường phái cụ thể nào cả, mà thay
vào đó chọn một tư thế khá kỳ lạ.
"Vì chị đã nói rằng chị sẽ giúp sức
cho Ayanokouji-senpai, em sẽ chơi với chị một chút ”.
Chân trái của Amasawa rời khỏi mặt đất.
"Ehh?!"
Rõ ràng là tôi đã có đề phòng, nhưng tôi
ngay lập tức cảm thấy nguy hiểm và nhảy ngược ra sau. Cánh tay dang rộng của
Amasawa không giống như đang dồn lực, có lẽ em ấy muốn tóm lấy tôi. Tôi cần phải
tránh đòn đánh đầu tiên này, đó là điều tôi đã nghĩ.
Nhưng ngay khi tôi nhận thức lại mọi thứ
xung quanh, Amasawa đã áp sát tới trước ngực và túm lấy áo tôi.
"Không thể nào..."
Khi tôi lẩm bẩm những lời đó, tôi cảm thấy
tầm nhìn của mình đã quay trọn một vòng tròn. Chỉ sau khi cảm nhận được cơ đau
từ vùng lưng, tôi mới nhận ra rằng mình đã lĩnh nguyên một đòn quật ngã và phải
tiếp đất bằng lưng của mình.
(Theo thời gian học Judo của mình thì đây là 1 đòn Judo quật ngã đối
phương đập lưng xuống sàn, túm được cổ áo rồi thì có rất nhiều đòn thế có thể
thi triển, đau chỉ là 1 phần, cái chính là việc đập lưng khiến lồng ngực bị sốc
và cực kì khó thở, nằm đất phải 1 lúc mới bò dậy đc, cơ bản là Horikita cũng có
học võ nên mới chỉ bị như vậy, người bình thường ko tập phản xạ ngã thì còn bị
đập đầu nữa, sàn cứng sẽ rất nguy hiểm)
"Cái gì là không thể hả senpai?"
"Kgh...!"
Cú sốc mạnh đến mức tôi không thể thở được,
tôi cố thở dốc ra những cục không khí đang nghẹn cứng trong lồng ngực.
"Ồ không, chị không thể xem nhẹ trận đấu
này được đâu. Ổn thôi, em sẽ cho chị một chút thời gian để hồi phục, hãy đứng
lên nào senpai.~"
Tôi không cần phải biện minh gì thêm về thảm
cảnh nhục nhã này.
Chỉ cần một lần gặp mặt cũng khiến tôi hoàn
toàn nhận thức được rằng Amasawa cực kỳ mạnh mẽ. Tôi đã nghĩ ngay cả khi có sự
khác biệt về sức mạnh, nó sẽ chỉ là một chút nhỏ, vì cả hai chúng tôi đều là
con gái.
Cần cù, tháo vát, nhanh nhẹn, may mắn. Với
những yếu tố đó, tôi sẽ có thể đánh bại em ấy. Nhưng có lẽ tôi đã quá ngây thơ
khi nghĩ như vậy.
Dù sao tổn thương ở lưng của tôi là không hề
nhẹ, nó đủ để khiến một người bình thường nằm gục ngay lúc này. May mắn thay, nền
đất dưới chân tôi không cứng lắm, nhưng tôi vẫn mất một thời gian đáng kể để hồi
phục sau cú sốc.
Nếu đối thủ chủ quan về việc mình đang chiếm
ưu thế tuyệt đối, tôi sẽ phải tận dụng điều đó. Tôi quyết định đứng dậy nhưng vẫn
mất vài chục giây mới có thể lết được một bước.
"Em sẽ đợi chị mà, nên chị đừng lo lắng.
Cứ thoải mái nằm nghỉ ở đó khoảng 5 đến 10 phút cũng được. "
"Tôi sẽ làm vậy nếu động cơ của em
không phải là ngăn cản tôi đi gặp Ayanokouji-kun. "
"Tốt hơn là nên từ bỏ cuộc chiến phải
không? Ít nhất đối với chị, Horikita-senpai ”.
Đó là sự thật. Nếu tôi lao đầu vào trận
đánh nhau trong giai đoạn cuối của kỳ thi này và nhận phải một chấn thương
nghiêm trọng, thì tôi sẽ phải bỏ cuộc và công sức 2 tuần qua sẽ đổ sông đổ bể,
hoặc thậm chí tôi còn có thể sẽ bị trục xuất.
"....Lại lần nữa nào."
Khi cơn đau ở lưng gần như biến mất, tôi một
lần nữa trở lại tư thế chiến đấu.
Đây là kiểu tư thế giống như trước đây. Tôi
chỉ đơn giản là có kiến thức về võ thuật, nhưng tôi không giỏi chiến đấu lắm.
Tôi chỉ có thể áp dụng những gì mình đã học và giải phóng sức mạnh theo cách
đó.
Tốc độ di chuyển của Amasawa là cực kỳ kinh
ngạc, nhưng nếu em ấy chỉ giỏi Judo, thì tôi đã có một vài ý tưởng. Ngày trước,
một giáo viên karate đã dạy tôi phải làm gì nếu một cô gái bị một nam giới túm
được và đẩy cô ấy xuống. Trong khi trích xuất những chỉ dạy đó, tôi dần tưởng
tượng ra những chuyển động mình sẽ phải thực hiện.
Sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu đối phương là
Amasawa thì không sẽ không có gì phải lo lắng. Hãy quên đi sự thật rằng em ấy
nhỏ tuổi hơn tôi, và chuẩn bị một tâm thế tương tự như khi chiến đấu với một
giáo viên.
"Yahahahah!"
Thứ khiến tôi chú ý không phải là khuôn mặt
của Amasawa, mà là những chuyển động đầy tinh tế từ đôi vai và đôi chân của em ấy.
Amasawa dường như thấy điều này thật thú vị và cười thành tiếng.
“Uhuh, em hiểu rồi, Horikita-senpai, em hiểu
chị đang cảm thấy như thế nào. Nhưng... ?! "
Tôi không thể để bị phân tâm bởi những lời
khiêu khích đó. Bây giờ, tôi cần phải tập trung hết sức để quan sát chuyển động
của đối thủ. Đồng tử tôi co mạnh và tim tôi thót lên một nhịp khi nhận thấy
Amasawa đang cố gạt chân tôi bằng chân phải, nhưng rồi chân trái của em ấy ngay
lập tức lao đến với một tốc độ cao và đá trực diện vào phần bụng của tôi.
(Đòn gạt chân là 1 đòn cơ bản của Judo nhưng nếu có sự chênh lệch sức mạnh
2 bên thì bên kia chỉ cần gạt nhẹ cái là như chuối đổ và Amasawa đã dùng đòn
fake để hack não)
"Ah!"
Tôi gần như rơi lệ vì đau đớn, cảm thấy
mình đang dần đổ gục. Tôi không kịp đưa cánh tay ra để phòng vệ, vậy nên tôi đã
lĩnh trọn một cú đá vào người. Tôi lăn liền hai, ba vòng trên mặt đất, tâm trí
rối bời mặc dù biết rõ chuyện gì vừa xảy ra.
"Hức, hức .... hức ....!"
Trong khi vô thức ấn tay vào mạn sườn bên
phải nơi vừa bị đá, tôi nhắm nghiền mắt lại. Cơn đau quá dữ dội khiến tim tôi đập
loạn xạ như đang gào thét. Đây là lần thứ hai tôi cảm thấy đau đớn trong tuyệt
vọng như vậy. Kể từ lần đối đầu với Housen-kun ...
Đó là sự việc mới chỉ xảy ra gần đây, và nếu
những kiểu thất bại như này diễn ra thường xuyên, tôi sẽ mất hoàn toàn sự tự
tin vào bản thân mất.
"Đám năm nhất năm nay, chẳng dễ thương
gì cả ..."
"Vậy là chị đang nói rằng
Horikita-senpai của năm ngoái là một cô gái dễ thương, không giống như em nhỉ?
~ "
Tôi biết đó là một câu hỏi đầy châm biếm,
nhưng đáng buồn là tôi đã vừa tự trả lời câu hỏi đó rồi. Mặc dù chúng tôi khác
nhau, nhưng có vẻ hồi năm ngoái tôi cũng đáng ghét như họ vào lúc này vậy.
Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng đột nhiên tôi
không còn cảm nhận được đôi chân của mình nữa. Có lẽ do nhận nguyên một cú đá mạnh
mẽ, sức lực của tôi đã bị rút mất ngoài sức tưởng tượng.
Một điều chắc chắn. Amasawa sở hữu sức mạnh
đáng kinh ngạc, giống như cậu ta. Từ cách cậu ta nhẹ nhàng tránh đòn của anh
trai tôi, và khi cậu ta bình tĩnh khắc chế Housen, Ayanokouji đã cho tôi thấy
phần nào khả năng thực sự của cậu ta.
"Làm sao mà chị lại nghĩ rằng em sẽ trả
lời câu hỏi đó vậy, senpai?"
"Đúng là em không có vẻ gì là kiểu người
sẽ thành thật đáp lại. "
Bất chấp điều đó, việc Amasawa sẵn sàng
đánh nhau với tôi chỉ để trì hoãn việc tôi tới I2 là một trong số ít những
thông tin có ích mà tôi có được. Mục đích của em ấy là chặn đường tôi đến gặp
Ayanokouji. Em ấy dường như không quan trọng việc này sẽ mất bao lâu. Để có thể
đi tiếp, tôi phải đợi cho vết thương trên người đỡ lại một chút.
“Em nên nói thế nào nhỉ? Chị thực sự là một
sự đáng thất vọng. Chị không giỏi như em nghĩ, Horikita-senpai. Đây là lý do tại
sao Ayanokouji-senpai đã không tìm kiếm sự giúp đỡ từ chị."
Đôi mắt của Amasawa nhìn tôi, như thể em ấy
đang nhìn thẳng đến tận trái tim tôi.
"Khi chị nói rằng mình muốn giúp anh ấy,
thực ra chỉ là chị muốn biết Ayanokouji-senpai nghĩ gì về việc anh ấy không tin
tưởng chị thôi.~”
"... Có thể đúng là như vậy."
"Em cũng vừa mới nói rồi,
Horikita-senpai, chị không xứng để Ayanokouji-senpai có thể tin tưởng.~"
"Cho dù đúng là vậy, thì điều đó cũng
không nên phát ra từ miệng của em, mà là từ cậu ấy."
"Chị có biết ý của em là gì không?
~"
Amasawa không hề giấu giếm sự phấn khích của
mình và tiếp cận tôi.
"Dù vậy, ngay cả Kushida-senpai cũng
còn sâu sắc hơn chị."
“Kushida-san? Tại sao em lại nói tên của cô
ấy ở đây?”
“Đứng lên đi, Horikita-senpai. Em không muốn
nói chuyện với chị nữa. Thật là phiền phức. Vậy nên chúng ta sẽ kết thúc chuyện
này ngay bây giờ. "
Ít nhất thì em ấy vẫn dành cho tôi một sự
thương sót, khi đã chờ cho tôi có thể đứng dậy. Nhưng, tôi sẽ không từ bỏ cuộc
chiến ngay cả khi kết quả đã quá rõ ràng. Tôi đứng lên, tập trung hết sức để
nhìn rõ Amasawa một lần nữa, vì đây là tất cả những gì tôi còn có thể làm.
Không có cách nào khác.
"Rất tốt!"
Amasawa nhanh chóng lao về phía tôi. Phòng
thủ? Né tránh? Chắc chắn đều sẽ không hoạt động. Trong trường hợp đó, tôi sẽ cố
gắng phản công...!
Bụp! Tiếng nắm tay vang lên bên tai tôi.
Nhưng tôi không hề thấy đau đớn chút nào.
Và một bóng người xuất hiện trước mặt, chặn trước tầm nhìn của tôi.
"Cậu, tại sao..."
Một học sinh đang nắm chặt cánh tay của
Amasawa và nói, trong khi không hề quay đầu lại. Tấm lưng nhỏ bé thuộc về
Ibuki, người mà tôi cho rằng cô ấy đã rời đi.
“Ah ah .... Cô gọi đó là đánh nhau à?
"Bắt tốt đấy ~ Sự nhập cuộc bất ngờ của
chị có làm em sợ hãi một chút đấy."
Tôi vẫn nhận thức được tình hình xung
quanh, nhưng cơ thể tôi vẫn chưa có thể tự di chuyển, và rồi Ibuki quay lại
nhìn tôi.
"Người duy nhất sẽ đánh bại cậu là
tôi, vì vậy tôi sẽ không để cậu thua một con bé năm nhất trước tôi mà thậm chí
tôi còn không biết tên. "
Cô ấy nói, rồi thả bàn tay đang nắm chặt
ra. Ngay khi đó, Amasawa rút ra tạo khoảng cách.
"Ahaha, có vẻ hơi thú vị rồi đấy
~."
"Tôi sẽ chăm sóc con nhỏ này, cậu hãy
tranh thủ đi đến nơi cậu muốn đi."
"Cậu đang nói gì vậy? Cậu đã rất nỗ lực
trong kỳ thi đặc biệt này chỉ để đánh bại tôi phải không?"
“Chẳng phải cậu đã định từ bỏ vực chỉ định
của mình phải không? Nếu đã vậy thì việc tôi quay lại kiếm điểm chả còn ý nghĩa
gì nữa.”
‘Vậy tức là cậu thừa nhận thất bại trước
tôi?’ Tôi định nói thế nhưng đã kịp nuốt những lời đó lại.
"Em ấy cực kỳ mạnh mẽ. Sau này cậu có
thể sẽ phải hối hận vì điều đó đấy. "
"Cái gì? Cậu đang nói là tôi sẽ thua
à?"
"Em ấy là một đối thủ rất đáng gờm."
"Em chẳng thấy cái gì trông giống là
mình sẽ thua Ibuki-senpai cả.~"
"... Hể, thật thú vị."
Lời cảnh báo vụng về của tôi dường như đã
phản tác dụng, thay vào đó, nó khơi dậy tham vọng chiến đấu bên trong Ibuki.
"Ngay cả khi cậu đánh bại Amasawa, nếu
cậu đi quá xa hoặc nếu cậu nhận phải một báo động khẩn cấp, cậu có thể sẽ bị loại
khỏi thi. Cậu thậm chí có thể tự trục xuất chính bản thân mình. "
"Đối với cậu cũng vậy phải
không?"
"Ah? Đúng vậy."
Nói đến đoạn này, cô ấy vẫy tay với tôi, ra
hiệu rằng tôi hãy nhanh chóng rời đi.
"Ai sẽ lên đây? Mau quyết định đi
nào~~"
"Tôi sẽ đấu với em ấy."
“Cậu nghiêm túc đấy à? Cậu đã suýt mất mạng
đó? Cậu sẽ chỉ làm vướng chân thôi, hãy lùi lại đi. "
“Đây là cuộc chiến của tôi. Đó không phải
chuyện của cậu".
"Cậu đã cố thuyết phục tôi rằng đối thủ
mạnh như thế nào và giờ lại cố chấp như vậy? Cậu đã bị con nhỏ đó đánh cho lủng
đầu rồi à?"
Không, không có cách nào để ngăn Ibuki lại
chỉ với một tuyên bố nửa vời. Nhưng tôi không thể để cô ấy bị liên lụy vào lúc
này được. Tôi bấu lấy vai Ibuki và ngăn cô ấy lại.
"Cái quái gì thế!"
"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, và nếu cậu hỏi
tôi, thì câu trả lời là cậu không thể thắng được em ấy".
"Đừng giỡn nữa. Đừng quyết định kết quả
trước khi nó xảy ra."
"Đó là sự thật. Tôi đã không thể làm
gì em ấy, nên không còn cách để cậu có thể thắng được. "
Vì cô ấy đã rất tức giận, tôi sẽ chỉ châm lửa
cho cơn thịnh nộ của của cô ấy cháy đến tột cùng.
"Vậy thì thử đi, ngay tại đây, trước mặt
tôi ..."
Tôi đưa tay trái về phía Ibuki.
"Cậu định làm gì?"
"Nếu cậu không muốn thua, nếu cậu muốn
phá vỡ sự bế tắc này, hãy cho tôi thấy quyết tâm của cậu. Hãy lập nhóm với tôi.
Nếu có điều gì đó không hay xảy ra với một trong hai chúng ta và buộc phải rút
lui, nhóm vẫn sẽ tồn tại. Đó là cách hiệu quả duy nhất để ngăn chặn khả năng bị
đuổi học. "
"Cậu đang đùa tôi sao? Tại sao tôi lại
phải lập một nhóm với một người như cậu? "
"Không phải tôi vừa nói sao? Chúng cần
đi đến một thỏa thuận để đảm bảo an toàn cho cả hai. Nếu cậu vẫn chưa nhận thức
được, thì đừng tham gia cuộc chiến này. "
"Thật là phiền toái..."
"Nếu cậu không thích thì không sao,
nhưng tôi muốn đặt niềm tin vào cậu nếu chúng ta tham gia cuộc chiến cùng
nhau."
“Tệ thật. Nhưng sẽ không vui lắm nếu hai
chúng ta đều phải thôi học chỉ vì một con nhỏ năm nhất. "
Mặc dù cả hai chúng tôi đều biết rằng tính
cách của chúng tôi hoàn toàn không hợp nhau chút nào. Tuy nhiên, cả hai chiếc đồng
hồ của chúng tôi đều đã được đặt chéo lên nhau. Thời gian cần thiết để phê duyệt
yêu cầu lập nhóm là 10 giây.
Nếu muốn thì Amasawa hoàn toàn có thể ngăn
chúng tôi lại nhưng em ấy không hề có dấu hiệu định hành động. Amasawa luôn
thích nhìn chúng tôi cố gắng giãy giụa từ trên cao.
“Đó không phải là một chiến lược tồi. Nếu
hai chị làm việc cùng nhau và tạo thành một nhóm, hai chị có thể tránh được
nguy cơ bị đuổi học ngay lập tức nếu ai đó dính phải chấn thương nghiêm trọng."
Amasawa quay lưng lại và bình tĩnh bước đi
ra xa khỏi chúng tôi. Tôi không nghĩ em ấy đang rút lui vì phải rơi vào tình thế
1 đấu với 2. Sau một khoảng cách nhất định, em ấy dừng lại và quay người nhìn về
phía chúng tôi.
"Nhưng đó là một tính toán sai lầm,
Horikita-senpai ạ ~."
“Tính toán sai nghĩa là sao? Chính xác thì
em đang nói cái gì vậy? "
“Nếu chỉ một trong hai người phải bỏ cuộc
là ổn, điều đó nghĩa là sẽ không có vấn để gì nếu em quyết định tiêu diệt một
trong hai người.”
Amasawa nở một nụ cười ám ảnh hơn bất kỳ lần
nào em ấy thể hiện trước đây, nụ cười của một con ác quỷ.

Và rồi tín hiệu kết thúc phê duyệt lập nhóm
phát ra.
"Em tự hỏi ...... em nên tiêu diệt
senpai nào trước đây? .....!"
Vẻ mặt của Amasawa đầy sự phấn khích điên
cuồng khi em ấy lao tới sau khi xác nhận chúng tôi đã ghép cặp thành công.
Không áp dụng một tư thế cụ thể nào cả, chỉ có một bàn tay đang mở rộng hòng
tùm lấy chúng tôi.

"Em rất lấy làm tiếc. Ahahahahaha!
"
Nụ cười sắc lẹm của Amasawa trở nên méo mó,
cục cằn và vô nhân tính. Mục tiêu là tôi? Hay Ibuki? Mặc dù từ góc nhìn của em ấy,
tôi là người mang đến rắc rối này, nhưng tôi không thể chắc chắn rằng mình là
người đang bị tấn công.
"Lên nào, Ibuki! Đi sang trái!"
"Đừng ra lệnh cho tôi!"
Ibuki nói trong khi dậm chân đẩy cơ thể
sang trái. Tôi di chuyển sang bên phải để xác nhận mục tiêu của Amasawa là ai.
Amasawa, người đang chạy thẳng về phía chúng
tôi, không hề có ý định chỉ là trêu đùa. Hay là em ấy vẫn chưa quyết định mục
tiêu cho đến giây cuối cùng và để cho chúng tôi tự phán xét nhau?
Ngay sau đó, tôi có thể từ từ nhận thấy thế
trận một cách rõ ràng. Khi cả hai bên cùng di chuyển, khoảng cách đã thu hẹp
ngay lập tức và chúng tôi đã áp sát nhau.
Bởi vì nắm đấm của tôi và Ibuki không thể
phối hợp đồng thời với nhau, thời gian giữa các đòn tấn công của hai chúng tôi
sẽ có một khoảng trễ ngắn.
Nhưng ngay cả như vậy, em ấy sẽ không thể dễ
dàng mà tránh hay đỡ đòn được.
Tuy nhiên, Amasawa đã né cả hai cú đấm một
cách nhẹ nhàng như trong một buổi đấu tập.
Chúng tôi tiếp tục tấn công, tận dụng tối
đa ưu thế hơn người, liên tục ra đòn không ngừng nghỉ.
"Được rồi, hai senpai nên dừng lại nghỉ
một chút đi. ~"
Trước những đòn tấn công liên tiếp, Amasawa
bình tĩnh đón nhận và đánh chặn tất cả.
"Cái gì vậy, con nhỏ năm nhất này
...!"
"Nghiêm túc đấy à..."
Chúng tôi đứng cạnh nhau, chống tay lên đầu
gối thở hổn hển trong khi không rời mắt khỏi nữ sinh mang tên Amasawa đang đứng
trước mặt.
Dù chỉ là cặp đôi tạm thời nhưng vẫn là 2
chọi 1. Nếu đây là một tình huống thông thường, chúng tôi đã có thể áp đảo đối
thủ, nhưng thay vào đó, chúng tôi cảm thấy bị choáng ngợp.
Đó là một sự tồn tại đã vượt ra khỏi khuôn
khổ lẽ thường. Giống như chúng tôi đang bị một lưỡi dao sắc bén kề vào cổ. Nếu
tiếp tục theo chiều hướng này, rất có thể một hoặc cả hai chúng tôi sẽ buộc phải
bỏ cuộc.
"Ibuki, đừng quá bất cẩn."
"Lên thôi!"
Có lẽ không thể chịu đựng được việc bị áp đảo,
Ibuki lao tới, tận dụng tối đa sự dẻo dai của cơ thể để tung ra một cú đá toàn
lực. Như thể chỉ đợi có vậy, Amasawa nghiêng người né tránh và tung đòn phản
kích bằng cánh tay linh hoạt của mình, em ấy tóm được Ibuki và quật cô ấy xuống.
"Arhhh !!"
"Không phải em đã bảo chị nên nghỉ tay
chút sao ?~"
Vào lúc đó, tôi cảm nhận được một cảm giác
bồn chồn khó tả về cái trận chiến ức chế này.
Có một sự chênh lệch quá rõ ràng trong khả
năng chiến đấu. Vậy là Amasawa chỉ đang đánh như tham gia vào một trò chơi?
Cho tới thời điểm này, có vẻ như Amasawa đã
chiến đấu chỉ với những chuyển động tối thiểu.
Cũng giống như lúc em ấy đánh một trận một
chọi một với tôi khi nãy. Có phải Amasawa chỉ đang đợi cho tôi có thể hoàn toàn
hồi phục? Nhưng đó không thể là câu trả lời chính xác được. Với sức mạnh của
mình, Amasawa có thể dễ dàng trấn áp cả hai chúng tôi ngay cả khi chúng tôi ở
tình trạng thể lực tốt nhất.
Tôi nghĩ ra một chiến lược mà tôi muốn thử.
Nhưng trước tiên, chúng tôi phải thoát khỏi tình trạng này.
"Ah!"
Tôi vung cú đấm bằng tay trái về phía
Amasawa, nhưng em ấy dễ dàng tránh nó như khi em ấy tránh đòn của Ibuki.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu lại
nào.~"
Amasawa nhìn chúng tôi với một nụ cười nhẹ
và quay đi một lần nữa.
"Chúng ta chả giống nhau tẹo nào nhỉ?
~"
"Tôi không giống như cô, tôi đã cố gắng
dù biết kết quả sẽ như thế này …tôi sẽ đánh giá lại chiến lược của mình. "
"Xin lỗi nhé, đáng tiếc là nó sẽ không
hiệu quả đâu.~"
Có lẽ bất cứ ai cũng sẽ nói như vậy khi
nhìn vào tình trạng của hai chúng tôi bây giờ.
"Vậy à, vậy thì để tôi cho cô biết."
Ibuki định phi lên, tôi liền nắm lấy cánh
tay cô ấy lại, ngăn không cho cô ấy hành động một mình.
"Cậu làm cái gì đấy?"
“Bây giờ cậu đã là đối tác của tôi, hãy làm
theo lời tôi. Cậu có thể làm được, phải không? "
"Hả? Không thể nào."
"Nếu không, việc này sẽ chả có ý nghĩa
gì cả. Cậu hiểu Amasawa là đối thủ mạnh mẽ đến mức nào mà. Cả tôi và cậu đều
không thể đánh bại em ấy một mình. "
"Cho dù là như vậy, tôi cũng không làm
theo chỉ dẫn của cậu."
Tôi đã nghĩ. Cách tốt nhất để thuyết phục
Ibuki là gì?
Ayanokouji-kun sẽ làm gì nếu cậu ấy ở trong
tình huống của tôi lúc này?
Hai người không hợp nhau thì làm sao để có
thể hợp tác với nhau, dù chỉ là một lần?
"Ibuki-san."
"Tôi đã nói là tôi không muốn."
“Tôi nhận thức được rằng mối quan hệ của giữa
chúng ta giống như nước và dầu. Mặc dù nó đã trở nên như vậy là do lần xô xát với
nhau trong kỳ thi trên đảo hoang hồi năm ngoái, nhưng có một điều tôi phải công
nhận ở cậu."
Đúng, đó là những gì tôi phải nói ngay bây
giờ, với không chút do dự.
“Khả năng chiến đấu của cậu có thể so sánh
được với tôi. Không, tôi nghĩ của cậu có thể còn cao hơn tôi một chút. "
“Này, đột ngột quá đấy. Vậy là cậu đang thừa
nhận thua tôi à?
“Tuy nhiên, phong cách chiến đấu của cậu
chuyên về chiến đấu một đối một, và tôi quen thuộc hơn với việc chỉ huy người
khác sát cánh cùng mình. Từ ‘hợp tác’ có thể không phù hợp với cậu, nhưng hãy
tiếp thêm sức mạnh cho tôi."
Sau khi nghe những lời đó, Ibuki lặng nhìn
tôi trong giây lát.
"Cậu ngang bằng hoặc mạnh hơn tôi về
khả năng chiến đấu, nhưng đó là tất cả. Trong những lĩnh vực khác, chúng ta
không cùng đẳng cấp. Cậu không học giỏi, cậu không thể dẫn dắt lớp của mình và
cậu cũng không thể hợp tác với người khác. Tôi không muốn tỏ ra xấu tính nhưng
việc cậu tự gọi mình là đối thủ của tôi thì là cậu chỉ đang tự huyễn bản
thân."
Mặc dù những lời đó nói có thể khiến cô ấy
tức giận, tôi vẫn sẽ không dừng lại.
“Đã đến lúc cậu cũng phải thay đổi bản thân
rồi phải không? Vậy cậu sẽ làm gì? Mio Ibuki-san."
"... Tại sao tự nhiên cậu lại nói tất
cả những điều đó?"
"Nếu cứ đánh tiếp như thế này, chắc chắn
nguy cơ bị đuổi học sẽ rất cao”.
"Đó không phải là vấn đề lớn, nếu điều
đó xảy ra thì ?"
“Có nghĩa là đối với cậu, đó sẽ là thất bại
hoàn toàn. Cậu chấp nhận như thế à?"
"Hả?"
"Nếu cậu bị đuổi học giữa chừng, cậu sẽ
không thể được coi là đối thủ của tôi. Cậu phải kiên trì ở lại đến cùng và trở
thành một đối thủ đủ sức đe dọa để có thể thách thức tôi. "
“Arghh, tôi biết, tôi biết, nên cậu hãy im
lặng đi. Tôi sẽ chỉ nghe theo cậu một lần ở đây. Như vậy là đủ rồi phải không?”
"Được !"
"Vậy thì bây giờ tôi phải làm
gì?"
“Như lúc nãy chúng ta đã tấn công
Amasawa-san cùng một lúc. Tuy nhiên, bây giờ hãy xem việc đánh trúng em ấy chỉ
là thứ yếu. Tôi muốn cậu hãy ưu tiên tránh né những đòn tấn công, đảm bảo rằng
em ấy sẽ không tóm được cậu và tiếp tục như vậy. "
“Đánh trúng con nhỏ đó chỉ là thứ yếu? Làm
vậy sẽ có ích gì chứ?”
"Nếu giả định của tôi là đúng ... đó sẽ
là cơ hội cho chúng ta có thể chiến thắng. Khi tôi ra hiệu, hãy tấn công bằng tất
cả những gì cậu có".
Mặc dù Ibuki không hiểu lắm nhưng cô ấy vẫn
chấp nhận nhiệm vụ đó của mình.
“Hết giờ họp rồi. Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu
vòng thứ hai nào. ~ "
Chúng tôi bắt đầu di chuyển cùng lúc, hướng
về phía Amasawa từ cả hai bên trái và phải.
Để không bị túm, chúng tôi không được phép
tiến lại quá gần đối thủ. Tôi đánh giá thời điểm hợp lý để có thể tung nắm đấm
về phía em ấy thuận theo tầm với của bản thân. Tất nhiên, nếu Amasawa không làm
gì để đáp lại, em ấy sẽ bị dính đòn. Vì vậy, em ấy sẽ dần hao tổn thể lực khi
phải đối phó với những đòn tấn công liên tục. Chúng tôi không vội vàng, bình
tĩnh giữ khoảng cách ngay khi cảm thấy nguy hiểm.
Nếu chỉ có một mình, tôi sẽ không thể trốn
thoát khỏi sự truy đuổi của Amasawa. Tuy nhiên, bây giờ em ấy đã phải phân tâm
sự chú ý sang hai người, phong cách chiến đấu này đang có hiệu quả.
Chưa được. Trước khi tôi hết hơi, phải
nhanh hơn, nhanh hơn nữa...!
Do các cuộc tấn công dồn dập, chuyển động của
Amasawa đã bắt đầu chậm lại. Mặc dù nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt nhưng hơi thở
của em ấy đã dần gấp hơn.
"Ngay lúc này!!"
Không để lỡ mất cơ hội hoàn hảo này, tôi
tung nắm đấm thẳng về phía Amasawa với tất cả sức lực của mình.
Em ấy đưa bàn tay lên và dễ dàng đỡ cú đấm
toàn lực của tôi, nhưng lúc này em ấy đã phải chuyển sang tư thế phòng thủ. Mặc
dù cú đấm của tôi không thể đánh trúng và đã bị em ấy chặn lại, Ibuki, người đã
luồn được ra phía sau lưng đối thủ, giậm mạnh chân lên mặt đất, cô ấy nắm chặt
bàn tay tung một đánh vào Amasawa, người đang bị vướng chân vì phải đối phó với
tôi ở hướng đối diện.
Đó là lần đầu tiên Amasawa bị đánh trúng và
cơ thể em ấy bắt đầu run lên.
”Ah, ah”
Tôi cúi người xuống sâu và tung ra một cú đấm
thiếu lực vào vùng bụng em ấy. Amasawa thở hắt ra một cục không khí qua miệng rồi
ngã xuống. Tôi ngay lập tức thi triển một đòn khóa bó cứng cơ thể em ấy lại,
khiến Amasawa không thể cử động.
"Ah ... Làm tốt lắm..."
“Hah, hah .... Hehehe, Amasawa .... Tôi thừa
nhận cô rất mạnh, nhưng có vẻ như sức chịu đựng của cô không phải là vô hạn nhỉ.
"
Tôi nhận ra em ấy phản kháng yếu một cách
đáng ngạc nhiên nên tôi từ từ giảm lực trên đòn khóa lại.
“Ahhhhh, bị lộ rồi à? Vậy nên sức lực của
cô mới yếu đi một cách bất ngờ như vậy nhỉ.”
Mặc dù tình thế bây giờ đã bị đảo ngược, em
ấy vẫn lè lưỡi ra cười. Khi tầm nhìn của tôi lướt ngang qua trên bộ quần áo thể
dục của Amasawa, tôi không thể tin được những gì vừa đập vào mắt mình. Làn da của
em ấy hơi lộ ra dưới lớp áo đồng phục. Tôi liền nắm lấy vạt áo của em ấy và kéo
thật mạnh lên quá rốn.
"Cái này là thế nào..."
Một vết bầm tím đậm in trên người em ấy.
Tôi chỉ có thể kết luận rằng Amasawa đã bị đánh mạnh ít nhất vài lần vào chỗ
đó. Đó là một dạng tổn thương hoàn toàn khác so với những gì mà cú đấm hời hợt
khi nãy của tôi có thể gây ra. Rõ ràng vết thương đó đã có từ trước khi Amasawa
bắt đầu cuộc chiến với tôi.
"Em vừa có một cuộc chiến, trước khi
đánh nhau với các senpai ”.
Thông thường, trong tình trạng vết thương
như vậy, khó mà có thể giữ được biểu cảm bình thường bởi cơn đau và việc đi lại
hẳn phải bị ảnh hưởng. Vậy mà em ấy vẫn mạnh hơn và dễ dàng áp đảo cả hai chúng
tôi.
Amasawa không hề thiếu sức chịu đựng. Ngay
từ đầu em ấy đã chiến đấu trên bờ vực của sự sụp đổ. Em ấy đang phải vật lộn với
vết thương trong tình trạng mà em ấy cần được hồi phục hơn tôi rất nhiều.
Sự thật này khiến tôi cảm thấy choáng váng.
Một người nào đó đã đối mặt với Amasawa trong trạng thái hoàn hảo và đã có thể
gây cho em ấy một vết thương nghiêm trọng như vậy. Ngay cả khi xem xét đến các
nam sinh, tôi chỉ có thể nghĩ đến Housen-kun.
“Chị có muốn biết ai đã gây ra nó không? ~
Có thể là Housen-kun đấy ...?
Không nghi ngờ gì rằng Housen-kun rất mạnh.
Cậu ta có thể giành được lợi thế ngay cả khi chống lại Amasawa, cả hai đều là
con quái vật vượt xa hiểu biết bình thường.
Tuy nhiên, nếu để ý thì tôi đã hơi hiểu được
một chút về tính cách của cô gái này.
Amasawa sẽ không nói thật. Cuối cùng, em ấy
chỉ đưa cho tôi một câu trả lời có vẻ thuyết phục mà tôi không có cách nào khác
ngoài chấp nhận.
Nếu đúng như vậy, liệu còn có ai khác có thể
khiến Amasawa bị thương đến mức vậy? Ngay cả khi tôi xét đến tất cả các học
sinh trong trường, tôi không thể nghĩ ra bất cứ ai.
Nếu là Yamada ... Không, cậu ta sẽ không
thu được gì từ việc này.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể tin
em được. Là ai?"
"Đó không phải là điều em có thể trả lời
... A!"
"Cậu làm gì thế!"
"... Xin lỗi, tôi đã quá bất cẩn."
Rõ ràng rằng đây là cơ hội duy nhất của
chúng tôi vậy mà tôi lại để Amasawa trốn thoát được.
"Làm tốt lắm, đối tác của tôi, bây giờ
cả hai chúng ta lại phải bắt đầu lại từ đầu."
Mặc dù đối thủ đang bị thương khá nặng,
nhưng tình thế bây giờ vẫn có thể bị đảo ngược một lần nữa. Liệu chúng tôi có
thể tiếp tục đánh bại em ấy? ... Thành thật mà nói, tôi không chắc. Nhưng đó là
điều duy nhất tôi có thể làm.
Ngay lúc này, không biết Amasawa đang nghĩ
gì, em ấy đi về phía nơi đặt ba lô và lấy máy tính bảng của mình ra.
"Có vẻ như đã kết thúc. Có một chút
thú vị, nhưng dù sao thời gian cũng hết rồi ”.
"Em đang nói gì vậy?"
"Là như vậy đấy. Nếu chị muốn đi tới
I2 bây giờ, cứ thoải mái."
Vậy là Amasawa đang mở đường cho chúng tôi
khi mà trước đó chính em ấy đã sẵn sàng sử dụng vũ lực để ngăn cản tôi vượt
qua.
Đây có phải là một cái bẫy? Trước khi tôi
có thể hiểu tình hình, Amasawa đã chuẩn bị rời đi.
"Em định đi đâu?"
"Đi đâu à? Chà, em đoán giờ em sẽ đến
khu vực chỉ định của mình.~ Sau tất cả thì vẫn còn một kỳ thi đặc biệt đang diễn
ra."
Trong mọi trường hợp, nếu những lời đó của
em ấy chỉ là để câu giờ, tôi nên nhanh chóng tới xác nhận tình trạng của
Ayanokouji-kun….
"Ồ, nhân tiện, em không nghĩ là chị cần
tới chỗ Ayanokouji-senpai nữa đâu.~ "
"...Tại sao?"
"Mọi chuyện đã xong rồi. Nếu chị nghĩ
em đang nói dối, hãy tự đi mà kiểm tra.”
"Còn Ayanokouji-kun thì sao?"
Nghe câu hỏi đó, Amasawa khẽ nhắm mắt lại.
"Sao chị không tự mình xác nhận? Nhưng
đến lúc đó có thể đã là quá muộn để chị có thể cảm thấy hối hận. "
Có vẻ như Amasawa thực sự có ý định quay trở
lại kỳ thi khi từ bỏ chốt chặn và đi ngang qua chúng tôi.
Có thể là ai đó đã thực hiện kế hoạch tấn
công cậu ấy?
"Cậu định làm gì? Cậu đang đi tìm
Ayanokouji à? Đó là lý do tại sao cậu lại đánh nhau với Amasawa?
"Ừm, bây giờ cậu cứ tham gia trở lại kỳ
thi đi."
Đã đến chỗ này rồi, tôi không thể cứ thế bỏ
đi mà không xác nhận tình hình.
"Vậy thì tôi cũng đi."
"Tại sao?"
"Tôi đang nghĩ, nếu Ayanokouji bị vướng
vào rắc rối, tôi có thể đến đó và chế giễu hắn ta. "
"Cậu đúng là xấu tính."
Nói rồi chúng tôi nhanh chóng khoác ba lô
lên và chạy về phía I2.
Phần 4:
Tôi đã vượt qua đường biên I2, nhưng không
có dấu hiệu nào trên đồng hồ thông báo rằng tôi đã tới khu vực chỉ định. Thông
thường, tôi sẽ nghi ngờ đó là một sự cố GPS tạm thời, nhưng lần này, khó có thể
chỉ là một lỗi hệ thống tình cờ.
Để khắc phục được lỗi GPS trên đồng hồ này,
tôi phải di chuyển sâu vào vùng trung tâm của khu vực. Sự thật là tôi đã chưa hề
gặp phải một tình huống như này trong suốt hai tuần qua, nhưng kẻ đứng sau việc
này có thể biện minh rằng những lỗi kiểu như vậy là không thể tránh khỏi, bất
chấp thực tế trung tâm khu vực I2 nằm cách biệt trên một bán đảo nhỏ hướng ra
biển. Chiếc đồng hồ này đã được sắp đặt sẵn để ngay cả khi Ichinose không tới gặp
tôi, tôi vẫn sẽ đi tới đó.
Tôi bước từng bước chậm rãi trên con đường
không cho tôi được phép có thể rút lui. Sau chưa đến mười phút đi bộ trong rừng,
những tia sáng chói rọi chiếu xuyên qua rặng cây phía trước, tôi đã có thể nhìn
thấy biển xanh cùng bầu trời bát ngát hiện ra trước mắt.
Mặc dù tôi đã đi xa đến mức này, nhưng đồng
hồ của tôi vẫn không có bất kỳ dấu hiệu gì. Thay vào đó, có hai người lớn đang
đứng trên bãi biển đối diện tôi, họ nhìn về phía tôi.
Một người tôi biết rõ, đó là Tsukishiro, Chủ
tịch tạm quyền của ngôi trường này, ông ta mặc một chiếc áo khoác, khiến ông ta
trông có phần hơi khác thường giữa cái thời tiết này. Và người còn lại là
Shiba-sensei, giáo viên chủ nhiệm lớp D năm nhất.
Đó là một sự kết hợp kỳ lạ, nhưng rõ ràng
là hai người họ đang chờ tôi.
“Ngài đã quyết định thực hiện một cách tiếp
cận rất táo bạo đấy, Giám đốc tạm quyền Tsukishiro."
Tôi nói điều đó khi tôi đang bước đi trên
bãi biển.
“Tôi dường như không thể làm gì được. Đây
là lựa chọn tốt nhất tôi có thể thực hiện rồi. "
Tôi nhìn lại 14 ngày vừa qua của kỳ thi đặc
biệt. Rõ ràng cái bẫy cuối cùng của Tsukishiro là dụ tôi đến I2.
Nhưng kế hoạch không phải là không có nhược
điểm.
Vì không có khu vực chỉ định hay nhiệm vụ
nào xung quanh khu vực phía đông bắc này, sẽ không có học sinh nào đi tới đây.
Nhưng đồng thời, cũng có khả năng nhóm học sinh nào đó tình cờ đi ngang qua
trên đường quay lại khu vực chỉ định và nhiệm vụ của họ. Ngoài ra còn có một khả
năng khác là Nanase đồng hành cùng tôi hoặc tôi đang đi chung hay tạo nhóm với
một một vài học sinh khác.
Đó là một vấn đề may rủi, không đời nào
Tsukishiro lại chuẩn bị cho cái bẫy cuối cùng này theo cách thiếu chặt chẽ như
vậy. Có nghĩa là từ rất lâu về trước, việc tôi đến đây đã là một “định mệnh” chắc
chắn.
Việc Nanase thất bại trước tôi và chúng tôi
tách ra đi trên con đường của mỗi người. Việc tôi muốn hành động một mình và giữ
một thứ hạng xung quanh vị trí thứ 11 trên bảng hòng chờ thời cơ tiến vào top
cao hơn. Cùng với đó là thời gian cũng như chi tiết cuộc tấn công của các nhóm
năm nhất.
Tôi nghĩ sẽ thật hợp lý khi nói rằng toàn bộ
sự việc đã được Tsukishiro lên kế hoạch ngay từ ban đầu.
"Vậy, điều gì sẽ xảy ra với tôi sau
đó?"
Có một con tàu nhỏ đang neo đậu bên góc tầm
nhìn của tôi, những gợn sóng đang lan ra xung quanh, có vẻ động cơ đã được khởi
động sẵn. Có nghĩa là nó đã sẵn sàng để rời đi bất cứ lúc nào.
“Đó sẽ là một lời tuyên bố tự nguyện rút
lui của Ayanokouji Kiyotaka, nó sẽ hoàn toàn hợp lệ."
“Tôi chắc rằng cậu sẽ rất vui khi nghe vậy”
ông ta nói thêm.
"Ông nghĩ rằng tôi sẽ chọn tự nguyện
lên tàu?"
"Chắc chắn là không rồi. Nếu cậu mà
ngoan ngoãn như vậy, cậu đã chẳng phải đến một hòn đảo hoang. "
“Tôi không thấy ông có bất kỳ mối quan hệ đặc
biệt nào với Shiba-sensei ở trường, nhưng như hiện tại có nghĩa là thầy ấy đang
đứng về phía ngài Chủ tịch tạm quyền Tsukishiro. "
Thực tế là thầy ấy không có liên hệ gì với
tôi, có lẽ người này chỉ là người giám sát của Amasawa. Bây giờ mục đích đó đã
không còn, nên dường như thầy ấy không có ý định che giấu nữa.
Tôi chắc rằng sẽ rất đáng ngờ nếu toàn bộ
khu vực phía đông bắc này không có ai ngoài tôi, nhưng nhờ có thêm sự hiện diện
của Ichinose và Nagumo ở xung quanh, đó sẽ là một lớp ngụy trang hoàn hảo.
Không, dù thế nào đi nữa, tốt nhất là nên
cho rằng toàn bộ những sự việc trước đó đều nằm trong kế hoạch của Tsukishiro.
Nhưng ngay lúc này, tôi không cảm thấy có bất cứ điều gì nguy hiểm đang đe dọa
tôi một cách rõ ràng.
“Nếu tôi sử dụng vũ khí hoặc thứ gì đó
tương tự, sẽ không khó để kiểm soát chỗ này. Nhưng thật không may, cậu là một sản
phẩm rất có giá trị. Nhiệm vụ của tôi là đưa cậu trở về an toàn và lành lặn, vì
vậy tôi quyết định sẽ chỉ sử dụng bàn tay này."
Đứng trên bãi biển đầy cát, Tsukishiro mỉm
cười một cách đáng sợ và khẽ dang nhẹ hai cánh tay. Vậy là để có thể sống sót đến
giây phút cuối cùng của kỳ thi này, tôi sẽ buộc phải chiến đấu với Tsukishiro.
Không giống như lần đối mặt với Nanase, tôi không nghĩ phương pháp chỉ né tránh
những đòn tấn công sẽ có hiệu quả.
"Vậy thì cách duy nhất để tránh bị đuổi
học là tôi cũng phải làm điều tương tự."
"Đó chính xác là những gì sắp diễn
ra."
“Tôi nghĩ bạo lực không phải là cách tồi để
giải quyết một vấn đề, nhưng tôi là một học sinh của ngôi trường này. Theo quy
tắc thông thường, thì đây là ‘vi phạm nội quy’. "
"Điều đó có thể đúng. Tuy nhiên,
Ayanokouji-kun, cậu là minh chứng cho sự thành công, người đã có thể hoàn thành
những thử thách đặc biệt của Phòng Trắng. Ngay cả khi cậu chiến đấu trong các
quy tắc giới hạn, cậu vẫn sẽ không có đối thủ. Cậu không nghĩ rằng thật ngớ ngẩn
khi phải cạnh tranh với những học sinh bình thường khác trong ngôi trường này?
Hay cậu đến đây chỉ để tự mãn khi làm vua xứ mù."
“Nếu vậy thì đó là một bước tiến ...... hay
một sự thoái trào trong tư tưởng đã khiến người đàn ông đó thất vọng?"
“Không, không, không phải như vậy. Mong muốn
của Phòng Trắng là tiếp quản Nhật Bản và nói rộng ra là cả thế giới. Nếu như cậu,
thành quả thành công nhất, tiếp thu ý chí đó, thì sau khi trưởng thành, cuối
cùng cậu sẽ hướng tới và tận hưởng mục tiêu chiếm lấy thế giới. "
Từ một cơ sở nhỏ ở Nhật Bản, câu chuyện mở
rộng ra thành kiểm soát thế giới. Nếu ai đó nghe được về một điều không tưởng
như vậy, hầu hết có lẽ sẽ bật cười. Mà có lẽ chính Tsukishiro, người đang đứng
trước mặt tôi, cũng phải rất hoài nghi về mức độ thực tế của nó. Ông ta chỉ
đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách trung thành và không do dự.
"À, nói thật thì lúc đầu tôi cũng
không nghĩ đến việc học tập ở ngôi trường này nhiều."
"Tôi cũng đoán vậy. Vì đối với cậu, cấp
học này chỉ là một chặng đường nhỏ mà cậu đã đi qua từ khi còn bé.”
“Nhưng ngôi trường chỉ giới hạn chương
trình học. Và cuối cùng tôi cũng bắt đầu có ý tưởng về nơi mình muốn ở lại và
những gì mình muốn làm tại ngôi trường này. Tôi biết mình sẽ có rất nhiều niềm
vui cho đến khi tốt nghiệp, và có rất nhiều người xuất sắc bên ngoài Phòng Trắng.
"
Trên thực tế, tôi có thể nói rằng đó là những
thế hệ tài năng mà Phòng Trắng sẽ không bao giờ có thể tạo ra.
“Tôi không có ý định nói xấu học sinh của
trường Cao trung Nuôi dưỡng Nâng cao. Như cậu nói, luôn có những con người tài
năng trên khắp thế giới. Một số vượt trội trong thể thao, một số xuất chúng
trong học tập. Nhưng đó không phải điều quan trọng, chúng tôi cần những con người
toàn diện trong mọi mặt, xuất sắc trong mọi hoàn cảnh và có thể dẫn dắt được những
người khác."
Chủ tịch Tạm quyền Tsukishiro nhìn nhẹ
Shiba.
"Tình hình của Nagumo-kun và
Ichinose-san giờ thế nào rồi?"
“Nagumo đã ngừng di chuyển, còn Ichinose
thì đã rời đi, nên không có gì cần phải lo lắng cả."
Tôi chắc rằng ông ta đã biết tôi là người
ngăn Nagumo và Ichinose không đi tới đây.
"Còn về một vài những biến động ngoài
kế hoạch, Amasawa dường như đang ngăn chặn chúng lại."
Những biến động ngoài kế hoạch? Nhưng không
có khu vực chỉ định hay nhiệm vụ nào được thiết lập xung quanh đây. Có ai đó
khác ngoài Ichinose và Nagumo đang tiến đến gần hơn? Nếu một học sinh không
liên quan xuất hiện ở đây, đó sẽ là một phiền toái cho Tsukishiro. Có vẻ như
Amasawa là người sẽ trì hoãn những sự hiện diện bất thường đó.
"Em ấy đã được giáo dục theo cách của
riêng mình, phải không?"
“Có vẻ như Amasawa không liên minh với ông,
Giám đốc tạm quyền Tsukishiro ”.
"Đơn giản thì em ấy là ‘một kẻ phản bội’.
Amasawa là người được chọn để mang cậu trở lại Phòng Trắng nhưng em ấy chưa bao
giờ có ý định thực sự làm vậy."
Như để nói rằng cuộc trò chuyện vô bổ đã kết
thúc, Tsukishiro tiến lên một bước. Chúng tôi đều không muốn lãng phí thời gian
với bên kia. Khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp từng chút một. Nhưng chúng tôi
vẫn cách nhau năm, sáu mét. Shiba-sensei từ từ đi phía sau tôi để đảm bảo tôi sẽ
không bỏ chạy.
“Cậu sẽ không cho rằng một trận hai đấu một
là bất công đâu nhỉ? Rốt cục thì cậu là người giỏi nhất của White Room. Tôi thậm
chí còn hơi lo lắng về điều này ”.
Có vẻ Tsukishiro đã đánh giá tôi rất cao.
Ông ta cho rằng tôi sẽ dễ dàng chống lại được mình trong một trận đấu một chọi
một, vì vậy ông ta đã chọn để tôi phải một mình chiến đấu với hai người bọn họ.
Không có gì để tự hào cho lắm. Nhưng có lẽ tôi nên coi đó như một sự công nhận.
Tôi hướng ánh nhìn về con tàu đang neo ở gần
bờ. Từ những gì tôi có thể thấy, thành viên duy nhất còn lại trên tàu là người
hoa tiêu. Có nghĩa là nếu người kia tham chiến, tôi sẽ chỉ phải đấu với tối đa
là ba người.
"Đừng lo. Chỉ có thầy ấy và tôi là người
sẽ đấu với cậu thôi."
Tôi không phải là kiểu người sẽ tin lời đối
thủ chỉ vì họ nói vậy. Có thể ông ta đang mang theo một vũ khí đã được giấu
kín, mặc dù ông ta đã vào tư thế với bàn tay trần như ông ta đã nói trước đó.
Khi phải đối mặt với hai người lớn mà vẫn
chưa biết gì về khả năng của họ, nên coi cả hai đều ở cấp độ đặc vụ, tôi sẽ phải
chiến đấu một cách thận trọng trong khi đề phòng sự hiện diện của vũ khí, quân
tiếp viện và các yếu tố không chắc chắn khác.
Thông thường việc thực hiện những hành động
để chống lại nhiều người cùng lúc sẽ khiến não bộ chịu áp lực lực nặng nề,
nhưng tôi sẽ không cần phải lo về điều đó. Tôi đã thấm nhuần việc phải chiến đấu
trong những điều kiện bất lợi và phi lý nhất từ khi còn là một đứa trẻ. Nó đã
trở thành một phần của tôi giống như là thở trong vô thức vậy.
"Ánh mắt của cậu nói rằng cậu chưa hề
nghĩ đến việc mình sẽ thua trong dù chỉ một giây. "
"Ông nghĩ tôi đang làm dáng vẻ đó thật
sao?"
Không biết kết quả sẽ ra sao. Con đường duy
nhất mở ra tương lai cho tôi ở đây phụ thuộc vào cách tôi sẽ đi trên nó như thế
nào.
Tôi đang trong một tình huống không còn đường
lui nữa, tất cả những gì tôi có thể làm là chờ đợi động thái tiếp theo từ phía
đối phương. Thông thường, tôi sẽ có xu hướng chủ động ra tay trước, nhưng đó
không phải một ý kiến hay. Họ không phải là học sinh, hai người đang chặn
phía trước và sau tôi đều là người của nhà trường. Nếu tôi là người duy nhất động
tay, tôi sẽ gặp bất lợi trong các sự việc phát sinh sau này.
“Dù biết tôi sẽ có lợi thế nhưng tôi cũng
không thể tự mình bắt đầu. Cũng giống như cậu."
"Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu ngay lập
tức, Shiba-sensei"
Ngay sau khi ông ta gọi tên người đi cùng
mình, hai người họ bắt đầu đi về phía tôi cùng một lúc. Cả hai đều không vội
vàng và bình tĩnh thu hẹp khoảng cách như thể đang tiến quân trên bàn cờ Shogi.
Sự hiện diện và những bước chân chậm rãi của
Shiba lập tức biến mất ngay khi tôi khẽ nghiêng đầu nhìn ra sau. Khoảng cách giữa
tôi và Tsukishiro, người đang đi tới trước mặt tôi, chỉ còn là 7 bước, 6 bước,
5 bước, 4 bước….
Shiba đưa hai bàn tay ra định chộp lấy mặt
tôi từ phía sau, tôi hơi cúi người xuống để tránh. Đòn đấu tiên mà đối phương
thực hiện là đến từ phía sau. Trước lập trường tránh né của tôi, Tsukishiro
dang rộng cánh tay và tiến đến tính bắt lấy tôi như Shiba đã làm. Tôi tiếp tục
nghiêng người tránh đồng thời cuộn người lăn xuống bãi cát để thoát khỏi thế gọng
kìm, tôi nhanh chóng đứng dậy và chạy đi trong khi ngoảnh lại nhìn. Cát bụi bay
lên hòa vào cơn gió biển thổi tứ tung. Nhưng hai người họ không vội đuổi theo
mà chỉ đứng quan sát tôi trong im lặng.
Tôi đang đánh giá khả năng của họ và họ
cũng làm vậy với tôi. Họ đang cố đo lường năng lực của tôi từ các chuyển động cụ
thể, từ những dữ liệu thực tế mà họ không thể trực tiếp nhìn thấy trước đây.
Những bước chạy của tôi bị lún xuống cát.
Tôi đoán tôi nên cởi giày từ sớm nếu biết điều này sẽ xảy ra. Dưới cái nắng gay
gắt, hai người họ bắt đầu đuổi theo tôi để thu hẹp khoảng cách và tách nhau ra
một lần nữa.
Quan sát chuyển động của hai người họ, tôi
giữ khoảng cách đồng thời duy trì tốc độ. Tôi chạy hướng dọc theo bờ biển trong
khi chú ý không để bị trượt chân, tôi sẽ rời ra xa khỏi bãi cát mềm và tìm một
nền đứng vững chắc hơn.
"Đó là một ý tưởng hay, nhưng tôi
không chắc đó là giải pháp chính xác đâu, Ayanokouji-kun. "
Họ sẽ không thể đuổi kịp tôi, nhưng họ có
thể thu hẹp những tuyến đường tôi có thể bỏ trốn.
Nếu tôi chạy xuống thấp hơn, sóng sẽ đánh
vào chân tôi, và đó là nơi Tsukishiro và Shiba sẽ tận dụng cơ hội.
Những cánh tay dang ra không ngừng cố gắng
túm lấy vào người tôi. Có vẻ họ vẫn không hề có ý định làm tôi bị thương bằng
việc sử dụng những đòn đánh quyết liệt hơn.
"Cậu chạy rất nhanh đấy."
Cả hai người họ đều di chuyển rất nhanh và
khoảng trống để tôi có thể né tránh đột ngột thu hẹp lại. Sau khi bị dồn đến
sát mép những con sóng, tôi không thể để tình trạng này kéo dài hơn, tôi tăng tốc
thoát ra khỏi chỗ đó.
"Ồ? Cậu không định chạy xuống biển trốn
nữa à?"
Việc kích động đối thủ phạm sai lầm sẽ hiệu
quả hơn nếu mục tiêu của họ đang trong tình thế phải vội vàng bỏ trốn. Trong
khi tôi suy nghĩ về điều đó, Shiba và Tsukishiro đang đạp cát hướng về phía
tôi.
Bây giờ thế trận là hai chọi một, nếu bất kỳ
ai trong số họ bắt được tôi, trò đuổi bắt này sẽ chấm dứt. Bốn cánh tay dang rộng
đã vào vị trí sẵn sàng, chỉ cần tôi để lộ một khoảng cách vừa tầm, họ sẽ lao
vào và tung đòn kết thúc.
Tôi thử cố gia tăng khoảng cách nhưng họ có
vẻ không để tôi có thể làm vậy và tiếp tục truy đuổi gắt gao.
Tiếp tục chạy ở một nơi như thế này sẽ chỉ
khiến thể lực hao hụt dần. Rõ ràng là họ đang có ý định rút mất sức chịu đựng của
tôi bằng cái nóng và địa hình bất lợi.
Tôi quyết định từ bỏ việc chạy trốn giữa
cái thời tiết này và tận dụng tối đa sức mạnh cơ thể, tôi bước lên một bước bằng
chân trái và sử dụng nó làm chân trụ, tôi giẫm mạnh lên cát và xoay người sang
tấn công Shiba, người đang ở ngay sau tôi.
“Mwah !?”
Chuyển động của Shiba hơi cứng lại bởi hành
động bất ngờ của tôi. Tôi thực hiện một cú đấm bằng tay trái nhắm vào ngực phải
của thầy ấy, nhưng như thể cảm nhận được sự nguy hiểm, Shiba không hoảng sợ mà
lùi lại giữ khoảng cách. Đó là dấu hiệu cho thấy thầy ấy quan tâm đến việc
tránh né hơn là bắt lấy tôi.
(Nhiều ông đọc đến đây sẽ thử thực hiện động tác đấy và thấy sai sai, đó là vì đa phần
đều thuận tay phải và chân phải, nếu bước chân phải làm trụ thì xoay người sang
trái và vung nắm đấm bằng tay phải, tương tự bước chân trái thì sẽ xoay người
sang bên phải và đấm bằng tay trái, ncl hợp lý r :”) cơ chế xoay giống như 1
đòn judo kê chân t quên mất tên r)
"Chà ...... cậu đã làm rất tốt khi đối
phó cả hai người chúng tôi, Ayanokouji-kun."
Thầy ấy đã cố gắng không đánh trả tôi, né
tránh các đòn tấn công từ cả hai phía, nhưng tôi không thể tung được một đòn dứt
điểm.
"Nhưng sức người có hạn. Chẳng phải giờ
là lúc thích hợp để bắt đầu thở dốc sao?"
"Ông kiếm được một người hỗ trợ khó nhằn
đấy, Giám đốc tạm quyền Tsukishiro."
"Công việc của tôi là chủ động nhúng
tay vào những việc mà người khác không muốn làm."
Không có gì là chơi xấu hay chơi đẹp ở đây,
chỉ là phong cách chiến đấu này nhằm mục đích duy nhất là bắt và đưa tôi về
lành lặn. Nhưng thầy ấy cũng không hẳn là chỉ lãng phí sức chịu đựng mà không
làm gì.
Từ những gì tôi quan sát được cho đến nay.
Dường như có một chút chênh lệch trong khả năng chiến đấu giữa Tsukishiro và
Shiba. nếu phải chia điểm 10 ra thì Tsukishiro có 4 điểm, trong khi Shiba có 6
điểm, và tôi đã thấy rằng Shiba có những chuyển động tốt hơn. Nhưng trực giác lại
mách bảo tôi rằng Tsukishiro trên cơ. Dù sao thì thang điểm đánh giá cũng hơi
có xu hướng chuyển thành 5 và 5.
Tôi đã luôn nghĩ rằng việc để Shiba tiếp quản
khu vực phía sau lưng tôi là bởi vì khả năng của thầy ấy kém hơn, nhưng hóa ra
lại là ngược lại. Đó là cách chiến đấu của họ.
Thật hợp lý khi tôi nên bắt đầu với người
có thực lực yếu hơn,Tsukishiro, nhưng ngay cả như vậy, vẫn có khả năng là ông
ta đang che giấu sức mạnh thật của mình. Nếu ông ta thực sự ở một tầm cao hơn,
việc kết thúc ngay mục tiêu sẽ không hề dễ dàng.
Trên thực tế, nếu bọn họ nhận ra rằng tôi
đã hoàn thành phân tích của mình, có khả năng Tsukishiro sẽ nhận thức được việc
mình đang bị nhắm tới và chủ động phòng thủ.
Nếu như vậy tôi sẽ đánh gục Shiba bằng một
đòn duy nhất mà không để thầy ấy nhận ra rằng tôi đã thấy được sự khác biệt
trong khả năng giữa hai người. Nói một cách dễ hiểu, đó là một phát bắn ngắm bắn
vào người này nhưng với ý định bắn trúng người kia.
Đối phương vẫn chưa nghĩ tới việc dùng nắm
đấm với tôi, vậy thì bây giờ sẽ là cơ hội của tôi. Nếu may mắn, tôi sẽ có thể
đơn phương gây sát thương lên phía đối thủ. Và sau khi vô hiệu hóa Shiba, tôi sẽ
nhanh chóng đối phó với Tsukishiro theo kiểu một chọi một.
Tôi có một giây để suy nghĩ. Trong khi cả
hai người họ bắt đầu lao vào tấn công tôi với cùng một tốc độ.
Nhưng rồi bàn tay đang vươn ra tưởng như để
thực hiện một cú bắt lại bất ngờ nắm lại và chuyển thành một nắm đấm hướng thẳng
vào tôi.
Ý định của tôi đã bị đọc được.
Mục đích chủ động gây sát thương đã bị đối
phương nhìn thấu, nếu để tình thế tiếp tục như vậy, tôi sẽ nhanh chóng bị hai
người họ áp đảo. Dù vậy, tôi vẫn sẽ phải vượt qua thời khắc khó khăn này.
Tôi cố gắng chuyển sự chú ý của mình ra phía
sau để tấn công hòng đánh gục Shiba, nhưng rồi một điều bất ngờ đã xảy ra. Tôi
cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dài trên cổ và buộc phải ngưng việc phản công.
Tôi không rõ mình đã phải thực hiện bao nhiêu lần những pha né tránh và đỡ đòn
để thoát khỏi sự tấn công dữ dội một cách bất ngờ từ Tsukishiro.
Âm thanh nắm đấm của Shiba, được cân bằng với
độ trễ nhẹ, truyền đến tai tôi một cách khô khốc. Nếu tôi không giỏi trong việc
chịu đòn, tôi có thể đã gục xuống tại đây. Đòn đánh của Shiba chắc chắn có sức
mạnh ngang ngửa với tôi.
Tôi nhìn những động tác của Tsukishiro với
vẻ nghi ngờ, ông ta lẽ ra phải thua kém hơn so với Shiba, nhưng cả hai đều mạnh
hơn tôi nghĩ nhiều.
Tôi đã tránh được chúng kịp thời, và đây là
lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi phải toát mồ hôi lạnh trong một trận chiến. Nếu
tôi không tin vào bản năng của mình, tôi không biết mình sẽ thế nào nữa. Tôi sẽ
không chỉ bị trúng đòn từ Shiba mà còn có thể không được bảo vệ được mình trước
những đòn tấn công của Tsukishiro.
Việc để tôi đánh giá khả năng của
Tsukishiro là 4, của Shiba là 6 chỉ là thông tin sai lệch do bên kia tạo ra. Họ
cố tình đánh dưới sức và sau đó tấn công một cách toàn lực vượt xa những nhận định
chủ quan từ đối thủ.
"Lẽ ra tôi đã có thể giết chết cậu
ngay lúc đó, nhưng khả năng phản xạ của cậu thật là đáng kinh ngạc đấy."
Có lẽ tôi không nên loại bỏ khả năng
Tsukishiro che giấu thực lực dễ dàng như vậy. Không phải tự nhiên mà Tsukishiro
trước mặt tôi lại kém hơn Shiba về mặt kỹ năng.
Nhưng tình huống vừa rồi đã giúp tôi nâng
cao cảnh giác đến giới hạn.
Ban đầu cả hai đều thận trọng và không chấp
nhận rủi ro nhiều nhất có thể, nhưng họ đã sẵn sàng vứt bỏ ý nghĩ đó ngay khi
nhận thấy việc hành động quyết liệt hơn là có lợi.
Tôi đoán tình hình lúc này đã hơi bất lợi
cho tôi.
Ngay cả khi tôi cố gắng hạ gục một người
trong số họ trước, họ sẽ bọc lót cho nhau, điều đó khiến tôi rất khó để có thể
đánh trúng một đòn quyết định. Thật khó để tin rằng họ chưa từng chiến đấu cùng
nhau trước đây.
“Phân tích của cậu thế nào rồi?
Ayanokouji-kun "
Cuộc chiến mới chỉ kéo dài hơn hai phút một
chút. Tôi đã thử nghĩ đến một số chiến lược khác nhau, nhưng không có cái nào
quá thuyết phục.
“Sẽ dễ dàng hơn cho cậu nếu đây là một trận
chiến giữa những đứa trẻ em, nơi việc chiến đấu và chiến thắng phụ thuộc hoàn
toàn vào sức mạnh của từng người. Nhưng người lớn chúng tôi sẽ không ngần ngại
thực hiện những biện pháp tốt nhất để không phải chịu cảnh thua cuộc, ngay cả
khi đó là biện pháp bẩn thỉu, và nó không phải là thứ có thể nhìn thấy một cách
dễ dàng."
Tsukishiro đã đọc được 99% suy nghĩ của tôi.
Đó là một cách rất chính xác để chiến đấu không do dự, nhưng đồng thời, nó
không cho phép ông ta đọc được suy nghĩ của chính mình. Tôi chắc tôi sẽ phải đồng
ý rằng đó là một chiến lược tuyệt vời. Dù sao trong hoàn cảnh hiện tại, tôi
đang thiếu điều kiện để tung một đòn quyết định. Có vẻ như tôi cũng sẽ phải mạo
hiểm rất nhiều nếu muốn tiếp tục tham chiến.
"Chủ tịch tạm quyền Tsukishiro"
Người phá vỡ sự im lặng là Shiba, thầy ấy
đã luôn giữ im lặng cho đến thời điểm này. Ngay sau khi tên của mình được xướng
lên, Tsukishiro dường như cũng nhận thấy một sự thay đổi kỳ lạ trong bầu không
khí. Đó là điều mà không ai ở đây có thể ngờ tới.
“Tôi tự hỏi không biết Chủ tịch tạm quyền
và một giáo viên ‘nào đó’ đang làm gì với một học sinh ở một nơi hoang vắng như
thế này? Mọi người đang làm gì vậy? Tôi rất hào hứng để được nghe kể về nó đấy."
Một vị khách không mời mà đến.
"Tôi khá chắc em là...."
"Em ấy là Kiryuuin Fuka từ lớp B năm
ba".
Tại sao chị ấy lại ở đây? Tôi nghĩ tôi là
người duy nhất có khu vực chỉ định là I2.
"Trông em không giống một con mèo con
bị lạc nhỉ. Tôi có thể giúp gì cho em?"
Sau khi rời khỏi tư thế chiến đấu của mình,
Tsukishiro cất tiếng hỏi bằng giọng điệu như bình thường của mình.
“Thật ra, em đã theo dõi tình hình phía sau
một cái cây lớn một lúc rồi, nhưng đợi mãi vẫn chỉ thấy là hai đánh một. Đó là
lý do tại sao em đã xuất hiện ở đây. "
Tất nhiên, không thể có chuyện Tsukishiro
và Shiba không nhìn thấy tín hiệu GPS.
"Cái này có thể là nguyên nhân chăng?
Có vẻ như một tai nạn nào đó đã khiến đồng hồ của em bị hỏng .. "
Kiryuuin mỉm cười khi nói vậy và lấy ra một
chiếc đồng hồ với bề mặt đã bị vỡ vụn.
“Cho em hỏi cái này, vì trước mặt em đây là
người của nhà trường nên chắc sẽ trả lời được thôi đúng không? Ngay cả khi đồng
hồ của em bị hỏng, chỉ có chức năng kiếm điểm bị vô hiệu hóa. Em vẫn có thể tự
do đi bất cứ nơi nào em muốn nhỉ”.
"Không vấn đề, dù sao thì những chiếc
đồng hồ vẫn liên tục bị hỏng trong suốt kỳ thi này mà."
Tsukishiro dường như không bận tâm đến sự tồn
tại bất thường đột ngột xuất hiện ở chỗ này. Thông thường, ông ta nên rút lui nếu
để học sinh khác vô tình nhìn thấy mình trong những tình huống như vậy. Tuy
nhiên, Tsukishiro hiểu rằng đây là cơ hội cuối cùng để ông ta có thể thực hiện
mục đích, vì vậy ông ta sẽ không lùi bước. Kiryuuin khả năng cao sẽ nằm trong
danh sách bị đuổi học.
"Ayanokouji, hành động của tôi có cần
thiết không?"
Nếu chị ấy đã thấy trận chiến kỳ lạ giữa
giáo viên và học sinh, thì chẳng ích gì để biện minh về nó. Tôi muốn tận dụng tối
đa sự cố bất ngờ này.
“Điều đó phụ thuộc vào những gì xảy ra tiếp
theo. Em có đúng không khi cho rằng chị sẽ sẵn sàng giúp em một tay? "
Khi chị ấy nói điều đó và tiến tới đứng cạnh
tôi, Kiryuuin bật cười.
"Nhưng làm sao mà chị đến được
đây?"
“Hôm qua, tôi đã thấy cậu bị đám năm nhất
truy đuổi. Tôi rất tò mò và muốn hỏi cậu về vụ đó nhưng tôi biết cậu thà bỏ trốn
còn hơn."
Vì vậy, chị ấy đã cố ý phá hỏng đồng hồ của
mình để tôi không thể biết là mình đang bị tiếp cận..
"Tôi rất vui vì cậu đã khơi gợi sự tò
mò của tôi. Vì lý do đó, có vẻ tôi đã được mời tham gia một sự kiện rất thú vị."
Chà, đó không phải là một bước tiến mà bình
thường có thể xảy ra.
"Shiba-sensei, em sẽ để chị chăm sóc
thầy ấy."
“Theo những gì tôi thấy, khả năng của Chủ tịch
tạm quyền và Shiba-sensei đều ở mức vô lý. Tôi không biết mình có thể giúp được
bao nhiêu, nhưng có lẽ sẽ không nhiều đâu.”
Kiryuuin hạnh phúc nắm chặt bàn tay lại bên
cạnh tôi.
"Nếu chị có thể thu hút thầy ấy trong
1 hoặc 2 giây, như vậy là em đã rất cảm kích rồi."
"Tôi sẽ nói cho cậu biết. Ít nhất tôi
sẽ giữ chân ông thầy đó trong một hoặc hai phút. Nhưng Ayanokouji, cậu không thể
tỏ ra khí thế hơn được à?"
"Chị nói rõ hơn đi?"
“Trông cậu thật là đáng thất vọng với cái
thứ biểu cảm nhăn nhó đó trên khuôn mặt. Hãy giơ nắm đấm lên và cùng nhau tạo
ra một bầu không khí căng thẳng nào."
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ nghe một
điều như vậy ở một nơi như thế này. Nhưng dưới áp lực kỳ lạ của Kiryuuin, tôi
không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạo ra một tư thế giống như chị ấy. Nó
giống như những gì tôi đã thấy qua trong một cảnh đánh nhau của một bộ phim
truyền hình.

"Làm thế này được chưa?"
“Hả, cậu thật là vụng về....Ồ, tốt, đúng rồi,
nói chung là cậu cũng vừa đạt tiêu chuẩn tối thiểu."
Kiryuuin mỉm cười rồi áp dụng lại tư thế
chiến đấu một lần nữa.
"Chị đã bao giờ đánh ai đó chưa?"
"Tôi là một phụ nữ. Cậu nghĩ thế nào?
"
"...... Chị đang nghiêm túc chứ?"
"Đừng lo lắng, tôi đã nghĩ rằng tôi muốn
đấm vào mặt cậu ít nhất một lần ... "
Chúng tôi giữ khoảng cách với nhau và tiến
vào một khu đất trống chuẩn bị cho việc một đấu một.
"Hãy giải quyết chuyện này thôi, ngài
Chủ tịch tạm quyền."
"Vậy là cậu đã quyết định rằng tôi là
người duy nhất có thể đánh bại cậu?"

“Vậy thì để xem nào. Tôi muốn biết cậu có
khả năng gì để đấu một chọi một."
Đối thủ trước mặt tôi, tôi tiếp nhận trận đấu
với một tâm thế coi đó như một đối thủ ngang ngửa. Nếu không, tôi sẽ là người bị
bất ngờ. Nhưng kết quả vẫn sẽ được quyết định trong vòng chưa đầy 1 phút nữa.
Tôi sẽ kết thúc trận đấu trước khi Kiryuuin bị Shiba giữ lại.
Tôi nghiêng người né đi đòn tấn công không
báo trước của Tsukishiro và đấm vào má ông ta bằng tay trái.
”?!!!”
Tôi tung liên hoàn những cú đấm chỉ thuần tốc
độ vào mặt ông ta. Lực dồn trong mỗi cú đấm là không nhiều vì tôi chỉ đang tập
trung duy trì ưu thế ra đòn. Tuy nhiên, khi ông ta liên tục phải nhận đòn, nụ
cười trên mặt Tsukishiro đã tắt dần.
Mục tiêu là cực mũi. Một hiệu ứng nhất định
sẽ được kích thích bên trong cơ thể ngay cả khi chỉ nhận một lượng sát thương
nhỏ. Đó là "nước mắt".
Bất kể người nào cũng sẽ đều chảy nước mắt
khi đánh vào cực mũi. Nước mắt vô thức trào ra sẽ che mất đi tầm nhìn quan trọng.
Dù là người lớn hay trẻ nhỏ, người già hay người trẻ. Đó là một cơ chế tự nhiên
của cơ thể con người.
Khi tầm nhìn của Tsukishiro bị mờ đi, tôi
nhanh chóng tung một cú móc hàm quyết đoán hất ngược cằm ông ta. Tsukishiro ngửa
mặt lên trời, có lẽ ông ta đã cắn vào miệng mình và phun ra một ít máu.
"Tôi tự hỏi thời gian đã trôi được bao
lâu rồi."
“Tôi thừa nhận trước mặt tôi, cậu mới chỉ
là nam sinh cao trung năm hai. Cậu thực sự là một kiệt tác không thể phủ nhận.
"
Trong tất cả những đối thủ mà tôi từng chiến
đấu, không nghi ngờ gì Tsukishiro là một trong những người giỏi nhất.
Tsukishiro quyết định rằng mình có thể đấu một chọi một với tôi và giành chiến
thắng.
"Tôi không thích làm khó người khác,
nhưng tôi đang có rất nhiều niềm vui."
Tsukishiro sốc lại tinh thần trong khi mỉm
cười thích thú. Nhưng ông ta không tiến tới ngay lập tức, mà từ từ lùi lại. Đó
có thể coi là một cách câu giờ cho đến khi Shiba đánh bại Kiryuuin.
Tôi bình tĩnh cố gắng đi theo con đường chiến
thắng mình đã vạch trước, không quá vội vàng. Tsukishiro liếc nhìn bãi cát dưới
chân mình. Chỉ trong một khoảnh khắc.
Tôi đưa tay ra và đặt tất cả sức mạnh của
mình vào nắm đấm trên cánh tay phải của mình.
"Thật là hoành tráng…..!"
Tôi tung cú đấm thẳng vào người Tsukishiro,
ông ta lĩnh trọn đòn đánh với cơ thể như thể đang vặn vẹo. Tôi đã ra đòn với hầu
hết khả năng của mình. Nhưng ngay cả như vậy, nụ cười trên mặt Tsukishiro vẫn
không biến mất. Trong khi mất tư thế, Tsukishiro vớ lấy một nắm cát trên bờ biển
bằng tay trái và ném về phía tôi. Sau đó, với bàn tay còn lại cắm sâu trong
cát, ông ta đứng lên vung tay về phía tôi.
Ngay cả khi cánh tay phải đó có tung một cú
đấm thẳng vào người tôi, nó sẽ không gây nhiều sát thương vì ông ta đang trong
tư thế bất lợi. Nhưng tôi không chặn đòn tấn công đó lại mà nghiêng người tránh
sang một bên, và rồi tôi kéo cánh tay của Tsukishiro lại và ngay lập tức nắm lấy
cánh tay phải của ông ta ngăn không cho ông ta di chuyển nữa.
“!!!”
Tôi nhìn vào bàn tay phải của Tsukishiro,
nơi đang cầm một khẩu súng chích điện.
"Làm sao cậu biết?"
''Tôi đã không biết cho đến tận trước đó.
Tuy nhiên, trong một tình huống mà ông đang gặp bất lợi, đáng lẽ ông phải tập
trung từng giây vào đối thủ trước mặt, vậy mà trong một khắc ông lại liếc xuống
kiểm tra dưới chân mình. Tôi cảm thấy không ổn với điều đó. Nếu mục tiêu của
ông là xóa tầm nhìn của tôi bằng cát, ông không cần phải bận tâm đến việc kiểm
tra tình hình bên dưới chân của mình."
Ngay cả khi ông ta dùng tay trái ném cát
vào mặt tôi, thì tôi đã dự liệu được chuyện này từ trước rồi.
“Tôi có lẽ đã hơi chủ quan khi thấy cậu cố
tình đặt mình vào vị trí như thể cậu sẽ đỡ đòn đánh của tôi."
Cả hai chúng tôi đều cần thay đổi tiến độ của
cuộc chiến đang dần rơi vào bế tắc.
"Nếu có thể, tôi không muốn phải dùng
đến thứ này....... Đó chỉ là biện pháp dự phòng, nhưng kỹ năng của cậu đủ khiến
tôi phải mất kiên nhẫn."
Tôi nới lỏng tay phải của ông ta và khẩu
súng chích điện rơi xuống bãi cát.
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Cậu đã
khiến tôi phải nhận tổn thương sâu sắc, nhưng...... "
Giám đốc tạm quyền Tsukishiro giơ tay và gửi
tín hiệu đến một nơi nào đó. Ngay sau đó, người hoa tiêu trên chiếc tàu nhỏ thả
neo gần đó bắt đầu cố gắng tiến vào bờ với một thứ gì đó trong tay, rõ ràng đó
là con át chủ bài cuối cùng trong trường hợp họ bị đánh bại. Nhưng tôi cũng có
một thứ tương tự như vậy.
"Tôi e rằng thời gian của ông đã hết,
Chủ tịch tạm quyền Tsukishiro."
Đột nhiên, anh ta ngừng việc bổ bộ lại, chiếc
tàu nhỏ nổ máy và nhanh chóng rời đi, bỏ lại vị chủ tịch tạm quyền chôn chân
trên bờ. Nguyên nhân có thể là anh ta đã nhìn thấy một chiếc tàu khác đang tiến
lại từ ngoài khơi.
"...... Tôi khá ngạc nhiên đấy. Chiếc
tàu này là như thế nào? Tôi đã sắp đặt mọi điều kiện cho lúc này một cách tự
nhiên nhất có thể. Vì vậy, cậu sẽ không thể gọi cứu hộ từ nhà trường ngay cả
khi cậu cần. Và tôi biết là cậu cũng không muốn để nhà trường biết chuyện."
“Điều này khá là dễ hiểu. Ngài chỉ cần nhìn
kỹ vào chiếc tàu nhỏ hơn thì sẽ thấy được lý do."
Nếu nhìn kỹ vào phía đuôi của con tàu nhỏ
hơn, tôi có thể thấy Mashima-sensei và Chabashira-sensei. Và đó là cách
Tsukishiro nhận ra tình hình.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó thông báo rằng
có hai học sinh từ lớp A và lớp D năm thứ 2 đã bị ngã ở I2 và đang gặp nguy hiểm?
Đó không phải là kiểu thông tin có thể giấu đi một cách dễ dàng. Tôi đã xác nhận
được rằng giáo viên chủ nhiệm từ lớp những học sinh gặp tai nạn sẽ được điều đến
để giúp đỡ họ trong một sự cố xảy ra cách đây một thời gian ”.
Đây chỉ đơn giản là một quy tắc mà nhà trường
đã quyết định, rằng các giáo viên chủ nhiệm sẽ là người có thể nhanh chóng tới
trợ giúp cho học sinh của mình một cách tốt nhất.
Khi nhận được thông báo người gặp tai nạn
là học sinh lớp 2-A và 2-D, không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa giáo viên
chủ nhiệm của hai lớp tới hiện trường, ngay cả khi không muốn.
Nếu đó là trường hợp khẩn cấp, không có thời
gian để kiểm tra GPS của từng người một. Và nếu thông báo nhận được có nói rằng
đồng hồ của nạn nhân có vẻ như bị hỏng, họ chắc chắn sẽ tới kiểm tra ngay, nhất
là khi không có phản hồi GPS.
"Nếu họ đã kiểm tra GPS của tất cả các
học sinh, liệu đội cứu hộ có đến và thay đổi tình thế lúc này?"
"Sẽ không có chuyện đó đâu. Bây giờ, từ
bản đồ, ông có thể thấy rằng một học sinh từ lớp A và một học sinh khác từ lớp
D năm hai đã mất phản hồi GPS từ đồng hồ của họ. Tôi nghĩ vấn đề ở kế hoạch này
nằm ở sự tin tưởng với người đang hợp tác."
“Vậy là cậu đã định câu giờ ngay từ đầu và
để chuyện này diễn ra. Đó là lý do tại sao lúc đầu cậu lại tập trung vào việc bỏ
chạy, dù biết rõ mặt bất lợi của hành động đó.”
"Thật là sai lầm khi ông chỉ dọa
Ichinose một cách nửa vời. Nếu định làm vậy thì lẽ ra ông phải xử lý một cách
triệt để."
Do đó, Tsukishiro đã cho tôi cơ hội để liên
lạc Sakayanagi nhờ giúp đỡ trước khi đến đây.
“Dù vậy, vị trí của tôi vẫn là một vị Chủ tịch
tạm quyền, cậu biết chứ? Tôi không thể làm một điều đáng lo ngại như vậy ”.
Tôi không chắc đó là sự thật hay là nói dối,
nhưng Tsukishiro đã bật cười khi nói ra điều đó. Shiba ngay lập tức buông tay
ra khỏi Kiryuuin khi thấy Tsukishiro đã bỏ cuộc.
“Fuf ... Cậu đã được cứu rồi,
Ayanokouji-kun. Thật là kỳ lạ, tôi đang cảm thấy mình không thể chịu đựng được
nữa.”
Sau đó chị ấy quỳ xuống đất một cách đầy mệt
mỏi. Tôi đã dõi theo cuộc chiến giữa Shiba và Kiryuuin, mặc dù bị khuất tầm mắt
nhưng tôi vẫn có thể thấy chị ấy đã cầm cự rất tốt, ngay cả khi chị ấy luôn bị
đẩy vào thế phải phòng ngự. Điểm đáng khen là chị ấy nhận thức được sự chênh lệch
rõ ràng giữ mình và đối thủ và cố gắng giữ sức trong khi vẫn tạo áp lực vừa đủ
lên đối phương. Nếu để cho Shiba tham gia vào trận chiến cùng với Tsukishiro,
không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào.
Cuối cùng thì con tàu cũng cập vào bờ và
Mashima-sensei cùng với Chabashira-sensei bắt đầu xuống tàu.
Chiếc máy bộ đàm mà Sakayanagi cho tôi mượn
đã rất hữu ích đến tận giây cuối cùng của kỳ thi.
"Tôi đã thắng rồi, không biết ông có
chấp nhận nó không?"
"Tôi đoán tôi không thể không thừa nhận
điều đó vào lúc này nữa."
Khi mọi việc vẫn đang ổn định, chưa có đủ
điều kiện để hạ bệ Tsukishiro lúc này. Nhưng việc ông ta thay đổi khu vực chỉ định
chỉ vì tôi chắc chắn sẽ được đưa ra ánh sáng nếu tiến hành điều tra.
"Điểm số của cậu khá là phức tạp,
nhưng tôi nghĩ cậu vẫn sẽ ổn. Còn với tôi, giờ cậu đang ở trong tình trạng phải
bỏ ngỏ kỳ thi, tôi sẽ không thể không lên tiếng phản đối và nhận trách nhiệm nếu
điểm của cậu nằm trong top 5 nhóm cuối cùng.”
"Đừng lo lắng. Tôi nghĩ rằng tôi vẫn
đang ở trong giới hạn an toàn."
"Có vẻ tôi đã lo lắng không cần thiết
rồi. Vậy thì tôi sẽ để nó như vậy từ bây giờ. Còn bây giờ, tôi hy vọng tôi
không phải thực hiện thêm một thủ đoạn quyền lực nào bằng việc sử dụng bạo lực
không cần thiết. Ít nhất thì tôi không nghĩ nó đi ngược lại triết lý của ngôi
trường này. Tất nhiên, nếu là bài kiểm tra sức bền theo quy chế thì đó là điều
đáng hoan nghênh ”.
Với nụ cười trên môi, Chủ tịch tạm quyền
Tsukishiro nhìn vào Mashima-sensei và Chabashira-sensei đang bước ra khỏi thuyền.
"Cho tôi hỏi ông một điều cuối cùng,
Chủ tịch tạm quyền Tsukishiro, ông có thực sự muốn trục xuất tôi không? Đúng là
có những hạn chế nhất định trong quy cách, nhưng nếu tôi ở vị trí của ông, tôi
sẽ chuẩn bị một chiến lược đáng tin cậy hơn và thực hiện nó một cách triệt để.”
Tôi không nghĩ rằng người đàn ông trước mặt
mình lại ngu ngốc đến mức không nghĩ đến điều đó.
"Cậu đánh giá tôi quá cao rồi. Tôi đã
làm mọi cách để đuổi cậu ra khỏi trường theo chỉ đạo từ cấp trên. Nhưng hóa ra
tôi không làm được, và tôi đã gục ngã trước cậu như vậy đấy."
Có một điều tôi vừa nhận ra là người đàn
ông tên Tsukishiro này vẫn chưa thể hiện tất cả những gì ông ta có. Tôi không
biết liệu ông ta có chỉ đang nói dối hay không, nhưng tôi sẽ phải cho rằng ông
ta có những mục tiêu khác của riêng mình.
"Tôi có thể nhờ cậu gửi một tin nhắn
cho Amasawa-san được không."
"Tôi đang nghe đây".
“Amasawa Ichika, em bị đuổi khỏi Phòng Trắng
vì bất tuân theo nhiệm vụ được giao. Em sẽ không còn nơi nào để quay lại nữa.
Em có thể chọn ở lại hoặc rời khỏi ngôi trường này nếu cảm thấy phù hợp."
Điều đó có phải sự thật không? Hay nó là
nói dối? Tôi không thể biết được. Ngay cả sau khi thừa nhận thất bại, không có
vẻ gì là Tsukishiro đang bị dao động cả.
Nếu Amasawa thực sự bị đuổi khỏi Phòng Trắng,
tôi không nghĩ câu chuyện sẽ kết thúc. Có một điều chắc chắn. Tôi chỉ không cho
rằng đây là sự chấm hết cho toàn bộ sự việc liên quan đến Phòng Trắng..Vẫn có một
cái gì đó. Và nó khiến tôi phải suy nghĩ.
"Để xem cậu sẽ chiến đấu đến cùng như
thế nào."
Khi ông ta từ từ đứng dậy, Tsukishiro giơ cả
hai tay lên như thể một cái vươn vai rồi bước đến chỗ Mashima-sensei và những
người khác.
''Không có gì xảy ra ở đây đâu.
Ayanokouji-kun và tôi vừa có một cuộc trò chuyện thôi."
"Ngài nghĩ nói vậy là đủ?"
"Không có việc gì đâu, mọi chuyện đã xong
rồi. Các giáo viên cũng chẳng thể làm gì được. Thực ra, thầy nên biết ơn vì tôi
đã không phản kháng.”
Tôi nhìn Mashima-sensei và gật đầu ra hiệu
mọi thứ vẫn ổn.
"Vậy thì đi thôi. Các học sinh cũng cần
phải hoàn thành nốt kỳ thi đặc biệt”.
Sau khi xác nhận những người lớn đã đi đến
chỗ con tàu, tôi nhìn về phía Kiryuuin. Có lẽ chị ấy đã kiệt sức vì đối phó với
Shiba, chị ấy đang quỳ gối trên bãi cát và nhìn ra biển.
"Làm tốt lắm, Ayanokouji."
"Không đâu, Kiryuuin-senpai, chị cũng
rất đáng kinh ngạc khi đối đầu với Shiba-sensei."
“Tôi thậm chí không thể coi đó là một lời
khen sau khi thấy cậu hành động. Đừng lo, tôi sẽ không nói cho ai biết về cậu.
Nhưng tôi muốn cậu phải giải thích về vụ việc này. "
Tôi không mong đợi có học sinh nào đó nhìn
thấy tôi, nhưng thật đáng mừng khi đó là Kiryuuin.
“Em có một hoàn cảnh gia đình hơi phức tạp.
Đó là tất cả."
“Một hoàn cảnh gia đình phức tạp à? Đó dường
như không phải là một vấn đề có thể dễ dàng giải quyết."
Kiryuuin đứng dậy và phủi cát khỏi hông quần,
rồi chị ấy bắt đầu đi về phía khu rừng.
Khi tôi rời khỏi I2 cùng với Kiryuin và
quay lại I3, Miyabi Nagumo đã không còn ở đó nữa. Nhưng thay vào đó, tôi gặp phải
một vài học sinh không ngờ tới. Ngay khi hai người họ bắt gặp tôi, họ tiến lại
và nhìn tôi một cách đầy ngạc nhiên.
“Thật là một sự kết hợp hiếm hoi đấy,
Horikita. Đi dạo cùng Ibuki à, hôm nay chắc trời sẽ có mưa đá quá."
"....,cậu vẫn ổn chứ?"
"Ý cậu “ổn” là thế nào?"
"À, không. Tôi tưởng cậu có thể bị vướng
vào rắc rối với ai đó."
"Không! Không có ai cản đường cả.
"
"Vậy cậu đang làm gì ở đây?"
“Đã hai tuần rất mệt mỏi vừa trôi qua. Tớ định
kiếm một bãi biển vắng vẻ để nghỉ ngơi và nhìn ra biển."
“Cậu có vẻ có rất nhiều thời gian rảnh nhỉ.
Cậu đã có thể kiếm thêm một số điểm tối thiểu..."
“Và tại sao lại là Kiryuuin-senpai?” - Cô ấy
gửi câu hỏi đó tới tôi qua một ánh nhìn.
“Tôi đã tìm thấy một tên kouhai chểnh mảng
và tôi quyết định sẽ lôi cậu ta về. Tôi đã bảo cậu ta là phải cố gắng đến phút
cuối cùng”.
Nói xong, Kiryuuin-senpai vỗ nhẹ vào lưng
tôi và bắt đầu bước đi.
"Vậy thì sau kì thi này, hẹn gặp lại cậu
trên tàu nhé."
Horikita đứng bên cạnh tôi và cố xác nhận lại
câu hỏi lúc nãy một lần nữa bằng cách thì thầm vào tai tôi.
“Cậu có chắc là mình không sao chứ ......?
"Hả?"
“Chỉ là ... tôi có nhận thấy một số thứ kỳ
lạ. Trên một mảnh giấy nhỏ."
"Giấy?"
“Không, không có gì đâu, đừng lo lắng. Vẫn
còn rất nhiều điều tôi chưa thể hiểu, vậy nên tôi sẽ tự nghiên cứu một chút rồi
chúng ta sẽ nói chuyện. "
Tôi rất tò mò không biết cô ấy đang nói về
cái gì, nhưng tôi không muốn kéo dài cuộc trò chuyện về những gì đã xảy ra ở
I2. Tôi không thể nói với cô ấy về Tsukishiro.
“Thế tại sao cậu và Ibuki lại ở đây? Không
có nhiệm vụ nào xung quanh mà phải không? "
Ibuki định nói gì đó, nhưng Horikita đã
ngăn cô ấy lại.
"Ibuki đã thách thức tôi một trận đấu
và đó là lý do tại sao chúng tôi hẹn ra một nơi để kiểm tra điểm số của
nhau...và tôi thấy GPS của cậu ở một vị trí kỳ lạ, vì vậy tôi nghĩ tôi nên đến
kiểm tra xem.”
"Tôi sẽ gọi đó là một trận hòa."
"Làm sao có thể chứ, rõ ràng là tôi đã
thắng rồi đúng không?"
"Không tính, không tính."
"Dù không phải là nhầm lẫn hay gì
nhưng chỉ cần tôi hơn cậu chỉ 1 điểm thì vẫn là tôi đã thắng."
Tôi không chắc lắm, nhưng qua kỳ thi này,
Horikita và Ibuki đã trở thành bạn của nhau ......?
Và ngay sau đó, kỳ thi đặc biệt trên đảo
hoang đã được hoàn thành.
~ • ~ • ~
Mở đầu:
Hai tuần dài của kỳ thi đặc biệt trên đảo
hoang đã kết thúc. Vào ngày cuối cùng, có vẻ như một số học sinh trong nhóm đã cố
gắng thúc ép bản thân và bị thương, nhưng bằng cách nào đó, cuối cùng kỳ thi
cũng được hoàn thành. Tại khu vực xuất phát, các thầy cô giáo đón học sinh của
mình trở về tàu.
Sau 6 giờ chiều, khi không gian bắt đầu
chuyển sang màu đỏ bởi ánh hoàng hôn trên biển, chúng tôi nhận được một thông
báo rằng tất cả học sinh tham gia kỳ thi đã được đưa trở về tàu an toàn.
Thông báo cũng nói rằng kết quả kỳ thi sẽ
được công bố trên tàu, nhưng có khả năng nhiều học sinh sẽ phải bỏ học, và các
nhóm top cuối đã được thông báo từ trước. Thực tế là họ có thể đã nhận được kết
quả về thứ hạng của mình ngay sau khi trở về tàu, trước cả khi có thể lên giường
nghỉ ngơi.
Có vẻ như đây sẽ không phải là một cuộc
hành quyết công khai trước mặt tất cả học sinh.
Năm nhóm đứng cuối được gọi ra trước để xem
liệu họ có thể thực hiện các biện pháp cứu trợ sớm hơn hay không. Những học
sinh đó có thể tránh bị đuổi học bằng việc trả điểm theo quy định tại đó hoặc sử
dụng thẻ ‘Loại bỏ’ nếu có sở hữu.
Những học sinh không đủ điểm cá nhân, hoặc
có nhưng không sử dụng vì bất cứ lý do riêng nào khác, lúc này sẽ bị đuổi học,
phải thu dọn đồ đạc và di chuyển lên một chiếc tàu nhỏ khác.
Sau khi được tắm lần đầu tiên sau nhiều
ngày, tôi quyết định đi dạo xung quanh con tàu.
Thông thường, tôi sẽ sử dụng điện thoại di
động để liên lạc với bạn bè và những người thân của mình, nhưng vì nhà trường
đang giữ điện thoại nên tôi không thể làm như vậy.
Tôi đã bắt gặp một số học sinh “lớp D” và
chúng tôi nói với nhau vài lời cảm ơn vì sự nỗ lực suốt thời gian qua, nhưng rồi
tôi đã lên được boong tàu. Ở đó, tôi nhìn thấy một sự kết hợp thú vị giữa hai
người. Cả hai đều đang đối mặt nói chuyện trực tiếp với nhau.
Tôi không định làm gì để che giấu sự hiện
diện của mình, vì vậy một trong số họ ngay lập tức chú ý đến tôi. Khuôn mặt của
cậu ta đầy sẹo, có vẻ cậu ta đã có một trận chiến ác liệt với Housen Kazuomi
trong kỳ thi.
"Xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng đừng
quên lời hứa mà cậu đã hứa với tôi, được không? Và một khoản điểm."
"Tất nhiên rồi, Ryuuen-kun. Hãy nói
cho tớ biết khi nào cậu cần."
Từ phía sau, tôi thấy Sakayanagi và Ryuuen
mỉm cười hài lòng. Và rồi Ryuuen, người đã đề cập đến lời hứa, bước đi về phía
khoang tàu sau khi ngoảnh lại nhìn tôi.
"Lời hứa?"
"Đúng vậy. Tớ không rõ sức mạnh của
năm nhất đến đâu. Nên tớ đã nhờ Ryuuen-kun tham gia cùng, nhưng cậu ấy không phải
kiểu người sẽ hợp tác miễn phí. Tớ đã nói với cậu ấy rằng nếu cậu ấy giúp đỡ
mình, tớ sẽ trả cho cậu ấy một cách xứng đáng."
Tôi hiểu rồi. Vậy đó là lý do Ryuuen xuất
hiện để đối đầu với Housen.
"Mà cậu có biết kết quả của trận đấu
không?"
"Tớ không chắc lắm về chuyện đó. Tớ chỉ
biết rằng Ryuuen-kun và Housen-kun đã được các giáo viên đưa trở về cảng với
thương tích đầy mình, cả hai đã được chăm sóc ý tế và giờ đã bình phục."
Tức là cuộc chiến kết thúc với một kết cục
đau đớn khi cả hai bên đều phải bỏ cuộc, mặc dù không biết người chiến thắng là
ai. Nhưng chắc hẳn không dễ dàng gì để thuyết phục kẻ đã luôn tập trung vào việc
chiến thắng kì thi đặc biệt này có thể thay đổi quyết định.
"Đúng là vậy. Đó là một lời hứa có thể
không sớm trở thành hiện thực, cộng với…lời hứa đó chẳng khác nào bóp nghẹt
chính mình trong tương lai gần ”.
Sakayanagi mỉm cười sau khi nói điều đó.
Đôi mắt cô ấy ngây ra như một đứa trẻ. Có vẻ lời hứa đó chắc chắn sẽ chẳng nhẹ
nhàng như là một buổi hẹn hò.
(Yamauchi ^^)
“Tớ rất vui vì cậu vẫn ổn. Khoảng thời gian
tớ căn chỉnh để tạo ra hai tín hiệu GPS biến mất có khiến cậu gặp thêm bất tiện
gì không?”
"Không đâu. Con tàu đã xuất hiện vào
thời điểm hoàn hảo. Tớ chắc chắn sẽ trả món nợ này cho cậu."
“Fufu...Chỉ cần cậu chấp nhận đấu với mình
thêm lần nữa là được.”
"Chà. Đó là một đề xuất khó đấy."
"Tớ hiểu, Ayanokouji-kun. Bây giờ cậu
chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh nhất có thể. Tớ nhận thức rõ rằng tớ sẽ
không thể làm gì nếu vô tình khiến cậu trở nên nổi bật. Nhưng không cần vội
đâu. Chúng ta vẫn còn gần một năm rưỡi nữa mà. "
Sakayanagi nói rằng nếu có cơ hội được đấu
với tôi ở đâu đó trước khi tốt nghiệp, thì đã là rất hài lòng rồi.
"Gần sáu giờ rồi, sắp đến giờ công bố
kết quả rồi phải không?"
"Đúng là như vậy."
Nhóm nào sẽ thắng và những ai sẽ phải chịu
số phận phải thôi học?
Hãy cùng xem kết quả.
Phần 1:
Đúng 7 giờ tối, các thành viên của lớp D bắt
đầu gặp gỡ và ăn uống ở cùng một khu vực đã được sắp xếp trong hội trường.
Đương nhiên là ngày hôm qua và hôm nay, bảng xếp hạng đã bị ẩn đi, vì vậy cách
duy nhất để biết tình hình hoạt động của các nhóm là đi hỏi trực tiếp.
"Đầu tiên, ... tớ nghĩ thật tuyệt khi
tất cả các nhóm từ lớp D chúng ta đều đã có thể hoàn thành kỳ thi đặc biệt mà
không bỏ sót một nhịp nào. Và thực tế là tất cả học sinh lớp D năm hai đều có mặt
đây là một yếu tố quan trọng cho thấy chúng ta đã tránh được việc bị trục xuất.
Đó thực sự là một tin tốt."
Nhìn những người bạn cùng lớp của mình,
Yousuke nói với tất cả trái tim. Tôi có hơi lo lắng vì chưa gặp Yousuke lần nào
ở trên đảo, nhưng cậu ấy có vẻ còn lo lắng cho bạn bè hơn cả cho bản thân.
Trong trường hợp không chắc chắn phải làm gì, những người khác luôn có thể yêu
cầu sự giúp đỡ từ cậu ấy. Nếu tất cả mọi người đều ở đây, điều đó có nghĩa là
nhóm của Haruka và Airi cũng đã an toàn.
Tôi quyết định nhìn nhanh qua phần còn lại
của các lớp năm hai. Không có bất kỳ học sinh nào tỏ ra mệt mỏi quá mức.
Các học sinh lần đầu tiên có một bữa ăn thịnh
soạn sau hai tuần, nhưng họ sẽ không thể thưởng thức nó một cách trọn vẹn. Khi
các giáo viên đã họp xong, tín hiệu thông báo đã tới 8 giờ tối và micrô được bật
lên.
"Các em hãy tạm ngưng bữa ăn lại, đã đến
lúc thông báo kết quả kỳ thi rồi."
Âm thanh giọng nói của Sasaki-sensei, giáo
viên chủ nhiệm lớp A năm ba, vang vọng khắp hội trường, và các học sinh hướng
ánh nhìn về phía sân khấu.
"Đầu tiên xin chúc mừng các em đã hoàn
thành kỳ thi đặc biệt trên đảo hoang. Chúng tôi, các thầy cô giáo và nhân viên
nhà trường rất ngạc nhiên bởi dù có tổng cộng 13 học sinh phải bỏ cuộc nhưng
không có nhóm nào bị loại trong suốt hai tuần."
Họ bắt đầu bằng cách tuyên dương chúng tôi
vì đã sống sót qua những ngày khó khăn đó.
“Có thể một số lớp đã nhận thấy việc bị thiếu
mất một số học sinh, nhưng năm nhóm cuối cùng đã bị phạt và rút khỏi trường,
như chúng tôi đã giải thích từ trước. Vì có nhiều hơn một người trong mỗi nhóm,
chúng tôi sẽ chỉ đọc tên của người đại diện. Năm nhóm đó là:
Nhóm Mutou, lớp D năm 3
Nhóm Kawakami, lớp D năm 3
Nhóm Shinonome, lớp C năm 3
Nhóm Katsumata, lớp C năm 3
và Nhóm Mikitani, lớp B năm 3.
Học sinh các lớp năm nhất là năm hai bắt đầu
rì rầm trước thông báo của Sasaki-sensei.
Những cái tên đó đã được xác nhận là ở những
thứ hạng rất thấp trên bảng xếp hạng ngay trước khi kết thúc ngày thi thứ 12,
nhưng quá bất ngờ khi tất cả những nhóm phải thôi học đều là của năm ba.
Tôi đã cho rằng Nagumo sẽ là người cứu họ.
Tôi cũng nghĩ sẽ có một vài nhóm năm nhất hoặc năm hai phải thôi học do không
theo kịp được kỳ thi. Nhưng hóa ra lại là năm nhóm năm ba bị loại.
Có lẽ không ai trong số những học sinh này
có thể cứu mình bằng các phương pháp cứu trợ, tổng cộng 15 học sinh được xác nhận
là đã phải thôi học.
Dựa vào kết quả này, vậy là năm 3 đã bí mật
quyết định để 5 nhóm học sinh bỏ học?
Tôi đã nghĩ thế nhưng khi tôi nhìn thấy
khuôn mặt của các học sinh năm ba thì dường như không phải vậy. Biểu cảm của
nhiều người tỏ ra hoang mang khó hiểu, như thể họ không thể tin vào những gì
mình vừa nghe được. Họ có vẻ đang hoảng loạn, cứ như nó nằm ở ngoài dự liệu của
mình.
Tôi cố gắng tìm xem Nagumo đang đứng ở đâu,
và chỉ trong giây lát, tôi nhìn thấy khuôn mặt anh ta trông thật khác với thường
ngày. Có lẽ việc anh ta đi kiếm chuyện với tôi vài giờ trước đã ảnh hưởng đến kết
quả này.
Chiếc màn hình cỡ lớn được bật lên, một ảnh
nền màu trắng được chiếu trên màn hình và một người bước ra.
"Sau đây, chúng tôi sẽ công bố ba nhóm
có kết quả tốt nhất trong kỳ thi đặc biệt trên đảo này ."
Người vừa nói là Chủ tịch tạm quyền
Tsukishiro. Tôi không nghĩ ông ta lại có thể bình tĩnh như vậy sau khi vừa có một
trận chiến với tôi. Ông ta tiếp tục bình thản nói tiếp, như lúc tuyên bố bắt đầu
kỳ thi.
"Hạng ba, nhóm Sakayanagi Arisu, lớp A
năm 2. 261 điểm"
Đột nhiên, tên một nhóm năm hai xuất hiện ở
vị trí thứ ba.
Cô ấy dường như đã tận dụng tối đa những lợi
thế của nhóm bảy thành viên duy nhất được thành lập trong năm hai, và dần dần
vươn lên trên bảng xếp hạng, tích lũy một số điểm vững chắc và chiếm lấy vị trí
thứ ba. Mặc dù vào ngày cuối cùng, Ichinose đã tự ý rời nhóm một thời gian,
nhưng có vẻ ảnh hưởng không quá nghiêm trọng.
Về điểm số, nhóm của Ryuuen và Katsuragi
cũng đã chiến đấu hết mình, nhưng việc Ryuuen bỏ cuộc vào ngày thứ 13 hẳn đã
gây ảnh hưởng lớn. Với chỉ một mình Katsuragi, sẽ không thể dành được phần thưởng
Early Bird và số lượng nhiệm vụ mà cậu ta có thể tham gia cũng giảm đi. Đó hẳn
là hai ngày rất vất vả đối với cậu ta, vì cậu ta sẽ phải hành động thận trọng để
tránh rủi ro phải bỏ cuộc.
Việc nhân đôi điểm số trong ngày cuối cùng
đã tạo nên một bước ngoặt lớn. Để tận dụng điều đó, Sakayanagi đã sắp xếp mọi
thứ một cách chu toàn. Những người tham gia vây bắt các nhóm năm nhất đều từ những
nhóm dưới quyền Sakayanagi. Và việc tìm kiếm GPS cũng là sử dụng trên máy tính
bảng của những nhóm không còn khả năng lọt vào top cao. Cô ấy cũng đối phó rất
tốt với những đối thủ tiềm năng khi yêu cầu thêm sự tham gia của Ryuuen. Cô ấy
hẳn đã thấy trước rằng việc ngăn chặn Kazuomi Housen cũng rất nguy hiểm cho
Ryuuen.
Ryuuen là người luôn hướng tới những gì có
lợi nhất. Việc cậu ta thay đổi mục đích với kỳ thi là vì những sự việc khác ở
trường hay là vì “lời hứa” đó? Nếu là cái sau thì chẳng lẽ nó còn hấp dẫn hơn cả
việc đạt vị trí thứ 3 và được cộng thêm phần thưởng từ tấm thẻ “Thử thách” cậu
ta mua từ tôi?
Tuy vậy, thật ngạc nhiên khi thấy nhóm của
Kiriyama bị bỏ lại ở giai đoạn cuối kỳ thi.
Và còn về vị trí thứ hai. Không quá lời khi
nói rằng mọi thứ đều sẽ được quyết định lúc này. Vào cuối ngày thứ 12, cuộc đua
cho vị trí đầu bảng chỉ còn là giữa Nagumo và Kouenji. Ngay cả khi họ mất một
vài điểm, họ cũng không thể nào mà bị trượt ra ngoài top 3. Người chiến thắng sẽ
là Nagumo, người đã có thể huy động sức mạnh của toàn bộ năm 3, hay sẽ là
Kouenji, người luôn thể hiện phong độ không thể ngăn cản của mình?
"Hạng 2, Nhóm Nagumo Miyabi, lớp A năm
3. 325 điểm"
Khi Chủ tịch tạm quyền Tsukishiro đọc kết
quả này, đáp lại không phải là sự hò reo mà là những tiếng la hét từ phía năm
ba. Không hề dừng lại một giây, ông ta chuyển sang phần thông báo về vị trí đứng
đầu.
"Hạng nhất, Kouenji Rokusuke, lớp D
năm 2. 327 điểm"
Ngay khi cái tên được xướng lên, Kouenji đã
thu hút sự chú ý và ánh nhìn từ tất cả học sinh. Mọi ánh nhìn đổ dồn vào người
chiến thắng, và cậu ta vẫn chỉ ngồi yên tại đó.
Nếu nhìn vào kết quả, sự khác biệt chỉ là 2
điểm mỏng manh. Tuy nhiên, Kouenji đã tạo nên kỳ tích và giành được vị trí số 1
trong điều kiện khắc nghiệt nhất khi chỉ thi đấu một mình.
Cậu ta đã lấy về 300 điểm lớp chuyển từ lớp
của nhóm cuối cùng, một triệu điểm cá nhân cho riêng cậu ta và một điểm bảo vệ.
''Cậu thực sự đã làm được, Kouenji-kun '‘.
"Tôi chắc rằng cô hiểu phải làm gì rồi
phải không?"
Như đã hứa, Kouenji sẽ được miễn trừ việc
phải tham gia vào các hoạt động của lớp cho đến khi tốt nghiệp. Điều đó cũng có
nghĩa là từ bây giờ, cậu ta sẽ có thể làm bất cứ điều gì cậu ta muốn với cuộc sống
học đường của mình.
"Tôi không ...hài lòng chút nào, hoặc
ít nhất tôi không thể nói là tôi đang thất vọng ..."
“Tớ nghĩ bây giờ chúng ta nên thấy hạnh
phúc chứ đúng không? Điểm lớp đã tăng thêm đến 300 điểm, đây là một bước tiến rất
quan trọng để lên lớp A. Đã là lần thứ hai chúng ta rời khỏi vị trí lớp D rồi."
Dù sao thì ngay từ ban đầu, Kouenji đã luôn
làm những gì cậu ta muốn và lớp không thể kiểm soát được cậu ta..
"Ừm, đúng vậy. Bây giờ lớp lại được
thăng hạng. Việc nhảy từ lớp D sang lớp B là hoàn toàn trong khả năng."
"Miễn là chúng ta không làm gì lộn xộn
trong tháng này và không để ý thức kỷ luật xuống quá thấp."
Điểm lớp có thể bị giảm nhẹ bởi các vấn đề
trong hành vi và hoạt động hàng ngày.
"... Như là không được nói bậy."
Tuy nhiên, tôi nghĩ lại và thấy rằng sự
khác biệt hai điểm này có ý nghĩa rất lớn. Tôi nhớ đến hình bóng của Miyabi
Nagumo, người đã chịu khó đến hỏi thăm tôi, và yêu cầu nhận chỉ thị tiếp theo từ
đồng đội của anh ta mà tôi nghe được từ chiếc bộ đàm vào thời điểm đó. Nếu
Nagumo đáp lại thay vì bám theo tôi, kết quả vị trí thứ nhất và thứ hai có thể
sẽ bị đảo ngược. Và tôi nghĩ cũng sẽ có sự khác biệt trong danh sách các nhóm bị
đuổi học. Nhưng điều đó khó có thể để trả lời chỉ bằng những suy nghĩ tức thời
lúc này.
Trước hết, kỳ thi đặc biệt này đã kết thúc
tốt đẹp. Thật kỳ diệu là không có một học sinh năm hai nào phải vắng mặt và mùa
hè sẽ trôi qua trọn vẹn.
Tôi cũng biết rằng Amasawa Ichika là học
sinh từ Phòng Trắng. Tôi không biết tại sao, nhưng ít nhất bây giờ thì Amasawa
đang đứng về phía tôi thay vì phía Tsukishiro. Không có cách nào để biết liệu họ
có đang thông đồng với nhau hay là Amasawa đang hành động một mình sau khi phản
bội Phòng Trắng, nhưng thông tin tôi thu được không phải là không đáng kể.
Mặc dù vậy, vẫn còn một số bí ẩn cần được
giải đáp.
Có lẽ kỳ nghỉ hè này sẽ không kết thúc tốt
đẹp.
Ngoại truyện:
~ • ~ • ~

“Uoooh !! Cuối cùng thì chúng ta cũng đã tới
đây rồi !! "
Ishizaki-kun nhìn ra biển và hét lên sau
khi kết thúc chuyến hành trình ngày hôm nay.
"Im đi Ishizaki, cậu ồn ào quá đấy."
Giọng Ishizaki vang vọng và khiến người
đang đứng cạnh cậu ấy, Nishino-san quyết định ngăn cậu ấy lại.
“Oái ! Tôi có làm gì sai đâu? Ra đến biển rồi
mà không hò hét thì phí quá ~ Uoooh! Chúng tôi ở đây! "
"Cậu không nghe tôi nói à!".
Nishino-san lao vào đánh Ishizaki-kun trong
khi cậu ấy tiếp tục la hét.
Nhưng ngay cả vậy cũng không thể ngăn cậu ấy
tiếp tục hành động đầy nhiệt huyết của mình.
Nhìn thấy điều này khiến tôi rất vui .
Tôi nghĩ rằng họ có thể sẽ là một đôi bạn tốt
đấy !
Bất chợt tôi cảm nhận được một sự hiện diện
ở phía sau mình.
Đó có phải là một nhóm khác có khu vực chỉ
định giống với chúng tôi không?
Tôi quay lại và nhận ra hình bóng đó.

Tôi hỏi cậu ấy trong khi tâm trí còn chưa ổn
định lại .
"Thật vui khi thấy các cậu vẫn ổn."
Sau đó cậu ấy thu hẹp khoảng cách với không
chút biểu cảm như mọi khi.
"Mọi người đã làm việc rất chăm chỉ. Bọn
tớ đã mở rộng được quy mô nhóm tối đa thành sáu người."
Ayanokouji-kun nhìn về phía Ishizaki-kun,
trông cậu ấy có vẻ hài lòng với lời giải thích đó.
"Ngay từ đầu cậu đã định tham gia cùng
nhóm Ishizaki à?"
"Đúng vậy. Chúng tớ có một số ưu tiên
cho việc sáp nhập, và đây là một trong những nhóm đó. "
Mặc dù lúc đầu tôi chỉ lập kế hoạch để hỗ
trợ nhóm của Ishizaki-kun nhưng có vẻ không hiệu quả lắm, và việc lập nhóm lớn
đã tốt hơn nhiều so với mong đợi, và số điểm chúng tôi kiếm được đã tăng lên rất
nhiều.
"Cậu vẫn khỏe chứ,
Ayanokouji-kun."
Cậu ấy không phải là kiểu người tự thúc ép
bản thân, nhưng đây là một kỳ thi mà không có gì là chắc chắn.
"Ừm, cho đến giờ thì tớ vẫn ổn."
“Tớ không nghĩ có điều gì phải lo lắng đâu,
nhưng cậu vẫn hãy nên cẩn thận. "
Đi một mình có nghĩa là bạn không thể bảo vệ
mình khỏi những điều bất ngờ.
Ngay cả khi tôi muốn giúp cậu ấy, nhóm của
tôi cũng không thể đủ khả năng do chúng tôi đã tham gia kỳ thi một cách không
ngừng nghỉ .
"Còn 3 ngày nữa..."
Tôi chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ ổn cho đến
lúc đó.
Tôi nhìn vào khuôn mặt cậu ấy , gương mặt ấy
đang đắm chìm dần vào ánh chiều tà .Và tôi bắt đầu có suy nghĩ rằng nếu cậu ấy
quyết định nghỉ chân đôi chút cùng với chúng tôi thì thật tốt biết bao.
Tôi chỉ biết đơn giản vậy thôi, nhưng tôi
không thể tiếp tục với những suy nghĩ này.
Không, tôi nghĩ tôi chỉ đang muốn tránh
nghĩ về nó.
Ayanokouji-kun là một người bạn đọc tốt đối
với tôi. Một người bạn tốt.
Và ... tôi nên diễn tả điều này như thế nào
nhỉ?
Cậu ấy có một sức hút bí ẩn. Đó là người mà
tôi không thể rời mắt.
Giá như chúng tôi không phải chiến đấu với
nhau, giá như chúng tôi học chung một lớp, thì cuộc sống học đường này sẽ tràn
đầy những màu sắc tươi đẹp biết nhường nào.
Kiryuuin Fuuka: Poker face

Sau khi đến khu vực chỉ định của mình, tôi
nhận được 1 điểm thưởng

Không biết từ lúc nào, tên của tôi đã xuất
hiện trong top 10 nhóm dẫn đầu qua số điểm tôi tích cóp được trong suốt chặng
đường.
Nhìn số điểm từ nhóm của Nagumo, người luôn
cạnh tranh cho vị trí đầu bảng, khiến tôi có chút khó hiểu.
"Cậu đúng là một kẻ nhàm chán đó,
Nagumo."
Là một người thích ở một mình, tôi sẽ không
bao giờ ưa được cái cách cậu ta thi đấu, mặc dù tôi phải thừa nhận rằng cậu ta
cũng có chút thực lực.
Có vẻ như cậu ta đang thực hiện một cuộc đối
đầu tổng lực, nhưng đằng sau vẻ bề ngoài đó, tôi có thể thấy mong muốn được
chơi đùa với đối thủ của cậu ta.
Có vẻ như sau tất cả, tôi không hề có chút
hứng thú gì với điều này.
Hiện tại thì, người đáng chú ý hơn cả có lẽ
là Kouenji Rokusuke.
"Sẽ thật dối trá nếu nói mình không hề
quan tâm đến cậu ta, nhưng ..."
Khi đang chiêm ngưỡng cảnh quan của hòn đảo
hoang này, tôi nhìn thấy một học sinh.
Ayanokouji Kiyotaka. Khả năng của cậu ta đến
giờ vẫn chưa rõ, nhưng trông cậu ta có vẻ rất là thú vị.
"Cậu đến khá muộn nhỉ,
Ayanokouji."
Tôi đã biết rằng cậu ta đang ở cùng một khu
vực với tôi thông qua kết quả tìm kiếm GPS trước đó.
"Có vẻ đúng là như vậy."
Bất chấp cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa hai chúng
tôi, cậu ta không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào.
Có thể cậu ta cũng đã sử dụng tìm kiếm GPS
và nhận ra rằng cả hai chúng tôi đều ở cùng một bảng?
"Tôi đã nghĩ rằng mình có một đối thủ
cạnh tranh khá khó khăn cho phần thưởng Early Bird, nhưng hóa ra đó lại là cậu?"
Tôi thử thám thính một chút đã.
"Em không biết gì về chuyện đó đâu
senpai. Không có gì lạ khi hai bảng khác nhau thi thoảng có chung một khu vực
chỉ định. Hơn thế nữa, em nghĩ Kiryuuin-senpai không quan tâm đến top mười nhóm
đứng đầu."
Cậu ta tránh né sự thúc ép nhẹ của tôi và
chuyển chủ đề trò chuyện về phía tôi.
“Kỳ thi trên đảo hoang này còn thú vị hơn cả
những gì tôi tưởng tượng, không ngờ là tôi lại được trải nghiệm những cảm xúc
như vậy ở cái tầm tuổi này."
Có lẽ không nên thúc ép cậu ta quá nhiều
lúc này.
Dù sao thì việc rượt đuổi thế này không phải
lúc nào cũng vui.
"Tôi sẽ tiếp tục với nhịp sống hiện tại
của mình một thời gian nữa.”
“Mà chị không nhắm tới vị trí số một sao?
"
"Tất cả đều cạnh tranh với nhau để
giành lấy vinh quang. Tôi không thể tiếp tục với cái trò chơi đó. Tuy nhiên nếu
Nagumo vấp ngã, câu chuyện có thể sẽ hơi khác một chút"
Tôi tự hỏi cậu ta biết được bao nhiêu?
Thật đáng khâm phục khi cậu ta có thể giữ
được cái bộ mặt Poker face đó nãy giờ, bản thân cậu ta hẳn phải là một tài năng
xuất chúng hay thứ gì đó tương tự.
"Cậu có nghĩ Nagumo sẽ thả Koenji như
cậu ta đang làm bây giờ không?"
Tôi hy vọng khuôn mặt poker face của cậu ta
sẽ sụp đổ trong giây lát.
"Trong tình trạng xung đột và cạnh
tranh như vậy. Tôi cũng không thể nói rằng Nagumo sẽ không bao giờ chiến thắng.
Chắc chắn cho đến giờ cậu đã nhận thức được mọi thứ, nhưng đã đến lúc cậu phải
hành động rồi. Tùy thuộc vào cách mọi thứ diễn ra, có thể chớp lấy một thời cơ
mà cả hai chúng ta có thể vượt lên trên bọn họ. Bởi vì đánh bại đối thủ trực tiếp
là một phần quan trọng của một trận chiến."
Tôi thường có thể biết ai đó có khả năng
hay không bằng cách nói chuyện với họ một hoặc hai lần.
"Cậu không khao khát tiến vào top 3 hử?"
Tôi sẽ nói điều này vì muốn xem phản ứng của
cậu ta trước khi rời đi.
"Em xin lỗi, nhưng em không có thấy
tương lai nào mà em có thể nằm trong mười nhóm dẫn đầu."
"Tôi hiểu rồi. Tôi đã nghĩ rằng cậu
đang sở hữu lượng điểm gần tương tự như tôi. "
Vậy là cậu ta nhất quyết không cho tôi thấy
bất cứ điều gì ở đây.
Tôi sẽ phải đánh giá lại con người này sau.
Khoảng thời gian của tôi từ giờ cho đến khi
tốt nghiệp, tôi sẽ mong chờ những điều thú vị từ cậu ta và Kouenji.
Ibuki Mio: Chẳng cần lý do

Ngày thứ mười của bài thi trên đảo hoang.
Vào sáng nay, tôi đi tới lều của một người
khác ở gần đó.
Tôi biết rõ chủ nhân của nó đã đi ra ngoài
trước khi vào tìm chiếc ba lô ở bên trong.
Tôi không hề có ý định lấy cắp mà chỉ muốn
xác nhận một chuyện. Và để làm điều đó, tôi cần phải nhìn thấy thứ bên trong
chiếc ba lô đó. Nhưng thực sự thì tôi không muốn nhìn. Thật là mâu thuẫn. Tôi
do dự cầm lấy chiếc ba lô.
Việc cảm nhận thấy nó nhẹ khiến tôi thêm phần
tự tin và tôi nhanh chóng kiểm tra đồ vật ở bên trong. Quần áo, đồ đạt vệ sinh
cá nhân, thức ăn – và một chai nước 500 ml.
“Mình biết mà.”
Trong khi sự ngờ vực của tôi được xác nhận,
chủ nhân của chiếc ba lô đã quay lại, đó là Ayanokouji.
“Cậu đang làm gì thế?”
“!!”
Việc cậu ta đột nhiên lên tiếng khiến tôi
hoảng hốt như thể bản thân đang nhảy dựng lên.
“Cậu nhìn máy tính bảng của mình rồi sao?
Hay là cậu muốn thứ khác?”
“Dĩ nhiên là không rồi! Tôi chỉ muốn… kiểm
tra xem nó có thật sự công bằng hay không, thế thôi.”
Tôi không muốn bị nhầm lẫn là kẻ trộm nên
đã đặt chiếc ba lô xuống. Dù sao đi nữa thì tôi cũng đã xác nhận được nó, tôi cần
phải hỏi thẳng cậu ta.
Hôm qua, tên này muốn một cuộc trao đổi
công bằng với tôi. Cậu ta muốn đổi hai chai nước cho vài phần ăn. Tôi đã mất bình
tĩnh và không thể suy nghĩ vì khi đó, tôi đang rất cần nước, và cậu ta đã đưa
cho tôi…
Cậu ta đã nói dối. Cậu ta không hề có nhiều
nước và đã giúp đỡ tôi vì tôi mất nước.
“Cậu muốn tôi nợ cậu hả? Vậy nên mới giúp đỡ?”
Nếu là thế thì cậu ta thật ngây thơ. Tôi cần
phải làm cho cậu ta thức tỉnh. Đó là suy nghĩ của tôi…
“Ừm.”
Dĩ nhiên. Nếu tôi không kiểm tra thì sẽ chẳng
thể nào biết được cậu ta cũng thiếu nước.
“Hay có thể nói, nó là một cuộc trao đổi
công bằng dù sự thật có thể nào đi nữa.”
Vậy tôi phải thốt lên câu ‘Cảm ơn cậu’ một
cách thật lòng sao? Tôi sẽ không bao giờ làm thế dù cho ai đó cạy miệng tôi.
Không đời nào tôi làm như thế.
“Tôi không nghĩ bản thân có thể chấp nhận
được… được thôi. Đổi lại thì cậu chẳng được gì cả.”
Ổn chứ? Tôi hỏi lại.
“Liệu cậu có cho mình gì đó nếu cậu mang ơn
mình không?”
“Không đời nào.”
Tôi đáp lại ngay lập tức mà không cần suy
nghĩ.
Chẳng cần lý do gì cả.
Việc tôi ghét tên này.
Ichinose Honami: Chuyện mình phải nói với cậu

Lẽ ra tôi nên biết, ngày cuối của bài thi rất
quan trọng.
Bình minh vừa ló dạng thì tôi đã rời khỏi
nhóm và bắt đầu chạy vào trong rừng.
Mình đã chạy được bao lâu rồi?
Tôi không thể chịu được nữa và bắt đầu sử dụng
tính năng tìm kiếm bằng GPS vào sáng nay.
Nếu Ayanokouji-kun ở đâu đó gần I2 vào hôm
nay…
Mong cậu ấy đang ở đâu đó về phía nam, tôi
thầm ước và nhìn vào kết quả. Cậu ấy đang ở phía bắc của hòn đảo. Linh tính của
tôi mách bảo rằng cậu ta đang hướng về I2 trong ngày hôm nay, ngày cuối cùng.
Cuộc trò chuyện mà tôi tình cờ nghe được vẫn
còn đọng lại trong tâm trí và tôi không thể nào dừng lại được.
“Hộc, hộc...! Hộc, hộc...!”
Tôi đã chạy trong khi toàn tâm suy nghĩ về
một chuyện và cảm thấy tuyệt vọng, để rồi giờ đây tôi đã đi tới giới hạn của bản
thân...
Không đâu, tôi tin là mình đã vượt qua giới
hạn đó. Mình muốn gặp cậu ấy. Mình phải gặp cậu ấy và nói cho cậu ấy biết. Đó
là điều duy nhất khiến đôi chân của tôi tiếp tục chạy.
Tôi chỉ muốn nằm xuống và đánh một giấc.
Tôi không thể ngăn những suy nghĩ như thế, đang chậm rãi chiếm lấy tôi. Tôi có
thể cảm thấy sự mệt mỏi của mình dần tan biến ngay khi nhắm mắt lại và thả mình
vào trong bóng tối.
“Không... mình không thể...”
Đầu ngón tay của tôi chuyển động và tôi nắm
chặt đất. Cát lọt vào dưới móng tay tôi và tôi tỉnh giấc từ cảm giác khó chịu.
Tôi không thể chịu được nữa.
Nhưng tôi không cho phép bản thân rơi vào
giấc ngủ tại nơi đây.
Tôi đã bỏ rơi những người bạn quý giá ở lại
phía sau. Bạn có thể nói tôi đã phản bội họ khi đã đi đến bước đường này.
Vì điều gì cơ chứ? Tôi tự hỏi bản thân.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể có được câu
trả lời rõ ràng.
Ý nghĩa của việc cứu một ai đó là gì?
Một người như mình có thể làm được việc đó
không?
Dù bản thân không biết chuyện đang diễn ra.
Dù cho tôi không biết gì cả?
‘Xin cậu hãy thận trọng.’, liệu chuyện có
có quan trọng để nói?
Giờ đây, tôi nhận ra hành động của mình
không có ý nghĩa gì cả. Vậy tại sao giờ đây, tôi lại đổ mồ hôi nhễ nhại và cảm
thấy mệt nhoài trong khi đang chạy như thế này? Một vòng luẩn quẩn không lời
đáp.
Và rồi - ở phía bên kia con sông. Tôi thấy
Ayanokouji-kun đang tiến về phía I2.
Dù tôi có cố gắng hét lên thế nào đi nữa
thì cũng không có gì xảy ra. Kiệt sức, kinh ngạc, và sự thiếu nhẫn nại. Giọng
nói của tôi bị chặn lại bởi dòng cảm xúc. Dù thế, dù cho tôi vẫn chưa lấy lại sự
bình tĩnh, tôi vẫn hét lớn lên.
“Ayanokouji-kun-!”
Âm thanh tôi cố gắng để nói ra đã tới được
bên kia.
“Mình... mình đến đây để gặp cậu!”
Đúng thế. Tôi chạy xa thế này là vì mục
đích đó.
“Mình sẽ qua đó ngay!”
Đáng lẽ tôi không nên chạy được nữa, không
đúng... Đáng lẽ tôi không nên đi được nữa mới phải. Bằng cách nào đó, chân tôi
vẫn cất bước về phía trước.
Mình chỉ muốn gặp cậu.
Đó là thứ duy nhất động viên tôi vào lúc
này.
Có chuyện mình phải nói với cậu.
KADOKAWA Light Novel EXPO2020 Official Commemorative Book Sakura
Collaboration!
~ • ~ • ~
Karuizawa Kei: Buổi hẹn hò thử nghiệm
Chuyện xảy ra trước bài thi sinh tồn trên đảo
hoang của năm Hai. Sau giờ tan trường, Karuizawa Kei là tôi đây, hiện đang đi tới
trung tâm mua sắm Keyaki. Đó là nơi rất phổ biến với học sinh sau giờ học. Có rất
nhiều thứ để làm tại trung tâm Keyaki, bạn bè tụ họp vui chơi với nhau, hay mua
đồ đạt, hay có thể làm tóc. Hoặc là, hẹn hò với người yêu của mình.
Dù sao đi nữa thì không ai được phép rời khỏi
khuôn viên nhà trường, vậy nên trung tâm mua sắm Keyaki là một nơi thiết yếu đối
với chúng tôi. Nhân tiện đây thì tôi thường cùng bạn bè mình tới đây vui chơi.
Nhưng mà- ngày hôm nay tôi tới đây một
mình.
Không phải là tôi cần phải mua một thứ gì
đó.
Mà là tôi có việc phải làm.
Tôi thì thầm trong khi đi tới trung tâm từ
cửa vào phía bắc.
Giờ học kết thúc gần một tiếng đồng hồ trước
đó, vậy nên tại trung tâm có khá nhiều học sinh.
"Được rồi, được rồi. Nhiều người thế
này thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và tiếp tục đi trong
khi nhìn xung quanh.
Việc đầu tiên cần làm, tôi hướng về phía cửa
hàng tạp hoá như kế hoạch. Nơi này khá nhỏ nhưng dường như bên trong hiện đang
có 4 bạn nữ đang nhìn ngó một cách thích thú.
Giờ thì.
Tôi dạo quanh cửa hàng trong khi cầm điện
thoại. Ngay lập tức, tôi nhận được một tin nhắn. Đó là tín hiệu cho thấy việc
chuẩn bị đã hoàn tất.
Tôi tiếp tục bước đi và nhìn những món hàng
được bày bán trong khi kìm nén nụ cười trên gương mặt mình.
Vì hàng mới được nhập về mỗi tuần nên thật
khó để cảm thấy nhàm chán. Đặc biệt, tôi rất thích những món phụ kiện dễ
thương. Nhưng mà dạo gần, tôi đã mua quá nhiều đến nỗi tất cả dây đeo cho điện
thoại của tôi còn nặng hơn cả cái điện thoại. Ngày hôm nay, tôi cần phải kiềm
chế lại.
Kháng cự... Kháng cự lại nào... tôi nghĩ bản
thân mình không làm được mất!
Có một cái trong số những dây đeo mới nhập
về quá dễ thương.
Một sợi dây đeo có hình con mèo trên dải
ruy băng.
Tôi dùng điện thoại của mình để gửi tấm
hình đi. Rồi từ từ đi dạo quanh cửa hàng trong khi lẩm nhẩm.
Tôi mỉm cười khi nhận được lời nhắn.
[
Không ngờ tới hả?]
Tôi hỏi.
[Một chút.]
Là câu trả lời tôi nhận được.
[Nếu nhận được món quà này từ bạn trai thì
tim mình sẽ lỡ một nhịp đó♡.]
Tôi định gửi một tin nhắn như thế nhưng rồi
quyết định xóa bỏ do cảm thấy quá xấu hổ.
Đúng như mong đợi từ thử thách của ngày hôm
nay. Tôi vẫn chưa đủ can đảm để làm vậy.
Tôi cảm thấy hào hứng khi nhận được một tấm
ảnh từ người kia, nhưng khi thấy được nó thì...
Đó là hình một sợi dây đeo với hoạ tiết đầu
lâu và thánh giá.
[Không, không đời nào, khả năng phán đoán của
cậu rất tệ đó. Chỉ có tụi nam sinh trung học với thích những thứ như vậy thôi.]
Lời nhắn lần này của tôi có chút thô lỗ.
Nhưng mà, việc mọi thứ không phải lúc nào cũng là những câu từ ngọt ngào cũng
khá quan trọng.
Có lẽ giờ là lúc thích hợp để cho các bạn
biết mục đích của ngày hôm nay.
Sự thật là, trong khi tôi đang đi dạo quanh
cửa hàng một mình thì cũng có một người đang đi cùng tôi, nhưng là ở hướng
khác. Tôi nghĩ việc giải thích tại lúc này là vô nghĩa, nhưng... Người đó là bạn
trai của tôi, Ayanokouji Kiyotaka. Cậu ấy rất ngầu, thông minh và giỏi thể
thao.
"Có lẽ mình khen ngợi cậu ấy nhiều quá
rồi..." Tôi khiển trách bản thân mình.
Ý tôi là, nếu bảo kỹ năng liên quan tới các
mối quan hệ với mọi người của cậu ấy tốt thì sẽ là nói dối.
E hèm, dù sao đi nữa thì đây là cách để
chúng tôi có một buổi hẹn hò thử nghiệm. Cả hai hẹn gặp ở địa điểm khác nhau,
và quyết định đi lướt xem cửa hàng bằng những con đường khác nhau.
Nhất định nếu người khác nghe thấy điều
này, họ sẽ nghĩ chuyện quái gì thế này?
Tuy nhiên, vì chuyện hai đứa hẹn hò vẫn
đang được giữ bí mật nên đây là một thử nghiệm để thấy được việc hẹn hò sẽ thú
vị đến thế nào.
Màaa... Chuyện tôi hẹn hò với Kiyotaka rồi
sẽ được tiết lộ vào một lúc nào đó, nhưng hiện tại thì mọi chuyện vẫn ổn.
“Giờ cậu muốn làm gì?”
“Mình xem thêm chút nữa được không?”
Sau khi nhắn thêm vài tin, tôi tiếp tục dạo
quanh cửa hàng.
Yup, có vẻ như không ai để ý cả.
Điều tôi đang muốn nói, là cùng lắm mọi người
chỉ thấy hai đứa tôi như hai người đến cửa hàng một mình và xem các món đồ khác
nhau. Tất nhiên việc ở gần nhau làm tôi cảm thấy hạnh phúc. Song, tôi vẫn nghĩ
về việc bản thân muốn nói chuyện trực tiếp với cậu ấy.
Tôi nghĩ về việc có thể trò chuyện với
nhau, thấy được ánh mắt của nhau, được nắm tay nhau, đó mới là niềm vui thực sự
của một cuộc hẹn hò.
Sau khi rời khỏi cửa hàng tạp hoá, tôi hướng
tới siêu thị rồi nhà sách, từ nơi này sang nơi khác, từ món đồ này tới món đồ
kia để giết thời gian.
Tôi cảm thấy buổi hẹn thú vị nhưng đồng thời
cũng có chút cô đơn.
Tôi không nghĩ thử nghiệm này thất bại
nhưng mà, cảm xúc có hơi lẫn lộn...
Tôi đoán là sau cùng thì bản thân vẫn thực
sự muốn có một cuộc hẹn hò đúng nghĩa với Kiyotaka sớm nhất có thể.
Yup, tôi lại nghĩ về chuyện đó.
Sau đó-
Tầm 7 giờ tối cùng ngày.
Khi đang xem ti vi, tiếng gõ làm tôi bật dậy.
"Hửm?"
Không phải tiếng chuông cửa mà chỉ là gõ nhẹ.
Tôi tự hỏi là ai vì tôi không nghe thấy tiếng
gọi.
Tôi mở cửa trước trong khi nghĩ chuyện có
chút kỳ lạ.
Tôi nhặt chiếc túi và đem nó vào phòng
trong khi nghĩ về sự kỳ lạ của chuyện này.
Cái này là cho mình phải không nhỉ?
Trước khi mở ra, tôi thử đoán thứ ở trong.
“Hửm, có lẽ nào…”
Tôi nghĩ tới nó trong khi mở chiếc túi…
Bên trong là một sợi dây đeo với hình con
mèo trên ruy băng.
“Cậu ấy thực sự đơn giản khi liên quan tới
những việc này.”
Nếu cậu nghĩ làm những việc thế này sẽ giúp
bản thân nổi tiếng, vậy thì cậu lầm to rồi.
Tôi gỡ bỏ toàn bộ dây đeo trên điện thoại của
mình và gắn con mèo nhỏ vào với một nụ cười.
“Chỉ thế này thôi sẽ không làm mình hài
lòng đâu. ~”
Tôi giết thời gian bằng việc ngắm sợi dây
đeo trong phần thời gian còn lại của ngày.
~ • ~ END ~ • ~
Nhận xét
Đăng nhận xét